Hoàng Hậu cũng kinh ngạc cảm thán không thôi: “Xác thật là mộc điểu kia đang uống nước!”
Cảnh Minh Đế quét đi cảm xúc suy sút trước đó, hứng thú bừng bừng hỏi Úc Cẩn: “Mộc điểu này sao lại biết tự mình uống nước?”
Úc Cẩn cười nói: “Nhi thần cũng không biết vì sao. Cái này gọi là chim uống nước, là đồ chơi mà trẻ con nhà phú quý vùng Nam Cương thích nhất, lúc trước nhi thần hồi kinh liền mang theo một con về……”
Cảnh Minh Đế vuốt cằm như suy tư gì đó: “ Đồ chơi cổ quái ở phía Nam đúng là rất nhiều.”
Thấy Phúc Thanh công chúa khó được lộ ra ý cười rõ ràng, Cảnh Minh Đế liên tục gật đầu: “A Tuyền thích là tốt rồi.”
Phúc Thanh công chúa xác thật rất thích, sờ soạng một hồi lâu mới giao cho cung tì bên người, hướng Khương Tự vấn an: “Thất tẩu, chúc tẩu cùng Thất ca mỹ mãn suôn sẻ.”
“Đa tạ công chúa.” Khương Tự không chớp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt Phúc Thanh công chúa.
Phúc Thanh công chúa cũng không phát hiện, Hoàng Hậu lại không vui nhíu mày.
Bà chỉ có một nữ nhi như vậy, coi trọng giống như mạng mình, cố tình trời xanh bất công làm mắt nữ nhi bị tật, lúc người khác không chút quý trọng nhìn ngắm thế gian rực rỡ muôn màu này, nữ nhi của bà lại chỉ có thể sống ở trong bóng tối.
Mắt Phúc Thanh công chúa bị tật không chỉ là thống khổ của Phúc Thanh công chúa, mà còn là tâm bệnh của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu mẫn cảm phát hiện Khương Tự nhìn chằm chằm đôi mắt Phúc Thanh công chúa, tất nhiên cực kỳ không vui.
Cho dù trước mặt Cảnh Minh Đế, Hoàng Hậu vẫn trầm mặt, nhàn nhạt hỏi: “Vương phi đang nhìn cái gì?”
Vừa rồi còn nói vô luận là Thục Vương phi hay là Yến Vương phi đều không có quan hệ gì với bà, hiện tại xem ra, Yến Vương phi này xác thật có chút không đúng mực.
Cứ nhìn chằm chằm khuyết tật của người khác, đây cũng không phải không đúng mực nữa, mà là không có giáo dưỡng.
Hoàng Hậu càng nghĩ càng bực, sắc mặt lạnh hơn.
Phúc Thanh công chúa nghe thấy Hoàng Hậu nói, lập tức cúi đầu xuống.
Thất tẩu là đang tò mò vì sao nàng là một người mù đi?
Cảnh Minh Đế nhìn thấy phản ứng của Phúc Thanh công chúa đau lòng không thôi, trầm khuôn mặt nói: “Lão Thất, tức phụ lão Thất, các ngươi lui ra đi.”
“Vậy nhi thần cáo lui.” Úc Cẩn tuy kinh ngạc Khương Tự thất thố, trên mặt lại không lộ chút nào, cầm tay nàng đang muốn rời đi.
Khương Tự lại không nhúc nhích, nhìn thẳng đôi mắt Phúc Thanh công chúa, đột nhiên mở miệng hỏi: “ Đôi mắt của công chúa, là không nhìn thấy từ khi nào?”
Nàng vừa hỏi câu này, toàn điện nháy mắt yên tĩnh, ngay cả cung tì hầu hạ trong điện cũng sợ tới mức cúi đầu, kinh ngạc không thôi.
Yến Vương phi đây là điên rồi phải không? Dám ngay trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Hậu vạch ra khuyết điểm của Phúc Thanh công chúa.
Phúc Thanh công chúa xách theo làn váy vội vàng uốn gối: “Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần nhớ ra còn có việc, cáo lui trước.”
Hoàng Hậu không thể nhịn được nữa, cả giận nói: “Yến Vương phi, ngươi làm càn!”
Chuyện khác, bà đều có thể làm Hoàng Hậu hiền lương rộng lượng, chỉ có chuyện về Phúc Thanh thì tuyệt đối không thể.
Đối mặt với lửa giận của Hoàng Hậu, Úc Cẩn vẫn rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu hà tất phát hỏa, không bằng nghe xem A Tự nói thế nào đã.”
Hoàng Hậu không khỏi nhìn về phía Khương Tự, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Cảnh Minh Đế tuy bất mãn hành động vừa rồi của Khương Tự, nhưng lại nổi lên lòng hiếu kỳ.
Con dâu biết ảo thuật này hình như lại muốn làm gì đó.
Hừ, nếu có thể làm ông vừa lòng vậy thì bỏ qua, nếu như không, ông liền phạt nha đầu không hiểu chuyện này biến một trăm màn ảo thuật, không được giống nhau!
Khương Tự hơi uốn gối, rồi sau đó đứng dậy hỏi: “ Nếu con dâu đoán không sai, mắt tật của công chúa không phải trời sinh đi?”
Hoàng Hậu cười lạnh: “Trời sinh thì thế nào, mà không phải trời sinh lại như thế nào?”
Những nhân gia có tiếng trong kinh ai mà không biết Phúc Thanh bị mắt tật từ nhỏ, Yến Vương phi hỏi như vậy quả thực là cố ý đâm vào tim bà.
Hảo cảm của Hoàng Hậu với Khương Tự trong nháy mắt đóng băng.
Không đúng, vốn dĩ đã không có hảo cảm cũng không có ác cảm, hiện tại nha đầu không quy không củ này thành công chọc giận bà.
Cảnh Minh Đế nhìn Hoàng Hậu một cái, rồi chớp chớp mắt.
Lực chứ ý của Hoàng Hậu bị phân đi một nửa, thầm nói Hoàng Thượng cứ nhìn bà chằm chằm làm gì? Ngày thường khi ngủ chung cũng không thấy nhìn bà thêm lần nào đâu.
Cảnh Minh Đế thầm nghĩ: Đứa con dâu này cũng thật có bản lĩnh, ông đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy Hoàng Hậu nổi giận.
Chính xác thì, ngày thường Hoàng Hậu nổi giận cũng không lộ ra, ông đều thấy nghẹn dùm bà đến mức khó chịu.
Đời trước viện sử Thái Y Viện từng nói qua, hỏa khí phải tiết ra mới không thương thân, cứ nghẹn mãi sẽ rất dễ sinh bệnh.
Hậu cung thái bình nhiều năm như vậy, Cảnh Minh Đế đối với kế Hậu tuy rằng không có bao nhiêu yêu thích, song cũng hy vọng Hoàng Hậu vui vẻ khỏe mạnh đừng có xảy ra chuyện gì.
Đế hậu hai người thoáng thất thần, liền nghe Khương Tự nói: “ Mắt tật của công chúa, có thể trị.”