Đúng, loại vui đùa này không thể nói lung tung, ai không sợ rơi đầu vì giả mạo hoàng tử đâu.
Nghĩ nghĩ chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Vậy sao nó lại làm thuộc hạ của lão ca?”
“Lão đệ không nghe nói sao, Hoàng Thượng lệnh vài vị Vương gia đi các bộ rèn luyện, Yến Vương đi Hình Bộ, sau đó liền tới Thuận Thiên Phủ hỗ trợ cho ta.”
“Vậy huynh gọi hắn Tiểu Dư ——”
Chân Thế Thành hơi hơi mỉm cười: “Đây là ý tứ của Yến Vương, thuận tiện phá án.”
Khương An Thành lại ngây dại.
Vừa rồi sửng sốt là quá mức giật mình, hiện tại thì lại là xác định thân phận Tiểu Dư.
Trời, thiếu niên khiêm tốn có lễ bảo ông gọi mình Tiểu Dư kia, là Yến Vương?
Còn nói với ông, dưỡng tiểu thiếp nuôi thông phòng tốn tiền?
Tiểu Dư cái kẻ lừa đảo này!
Khương An Thành bỗng nhiên đứng dậy.
Chân Thế Thành bình chân như vại giơ chén trà: “Khương Lão đệ làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Khương An Thành lẩm bẩm đáp lại một câu, đột nhiên xoay người bỏ đi.
“Khương Lão đệ ——” Chân Thế Thành kêu một tiếng, rất nhanh đã không thấy thân ảnh Khương An Thành đâu.
Khương An Thành vội vàng chạy về Đông Bình Bá phủ, gọi Khương Tự vào thư phòng.
Khương Tự đi vào, liền nhìn thấy Khương An Thành ở trong thư phòng không lớn đi qua đi lại.
“Phụ thân tìm nữ nhi có việc?”
Khương An Thành khẽ dừng bước, vẫy tay với Khương Tự: “Tự Nhi, con lại đây ngồi.”
Khương Tự đi qua.
Khương An Thành đặt mông ngồi xuống, gấp không chờ nổi hỏi: “Con có biết thân phận chân chính của Tiểu Dư không?”
Khương Tự kinh ngạc nhướng mày.
Phụ thân hỏi như vậy…… Đó là đã biết thân phận thật sự của Úc Thất?
“Biết sao?”
Khương Tự lắc đầu: “Phụ thân hỏi nữ nhi cái này, nữ nhi làm sao biết được. Dư công tử còn có thân phận đặc biệt gì sao?”
Khương An Thành dựa vào lưng ghế, liên tục thở dài: “Nhìn lầm, nhìn lầm!”
Khương Tự mỉm cười.
Xem lời phụ thân nói này, ánh mắt của ông khi nào thì chuẩn qua……
Nghĩ như vậy có hơi đại nghịch bất đạo…… Khương Tự yên lặng rũ xuống mi mắt.
“Dư công tử là thân phận gì?”
Nghe Khương Tự hỏi, Khương An Thành ngược lại trầm mặc.
Sau một hồi, ông thở dài: “Không có gì, Tự Nhi trở về đi.”
Khương Tự đứng dậy, bất động thanh sắc phúc phúc: “Vậy nữ nhi cáo lui.”
Thanh âm đóng cửa truyền đến, Khương An Thành trầm khuôn mặt đấm đấm cái bàn.
Hiện tại tốt rồi, không cần lo lắng Tự Nhi gả cái gì mà nhà cao với chả cửa rộng, gả cho ai đều không thể so sánh với nhà Tiểu Dư.
Ông hiện tại phải làm ngược lại là nhìn chằm chằm, đừng để cho kẻ lừa đảo Tiểu Dư lừa bảo bối nữ nhi đi mất.
Còn may nữ nhi không biết thân phận Tiểu Dư, cũng không toát ra ý tứ cảm mến Tiểu Dư rõ ràng, chỉ cần ông ngậm miệng không nói chuyện, hai người liền không đến được với nhau.
Nguy hiểm thật á……
Khương An Thành nằm ngửa ra sau nhắm mắt lại, kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Gả cho người nhà bình thường, gặp người không tốt còn có thể hòa li, nghĩa tuyệt, nếu mà gả vào hoàng thất, vậy chỉ có thể mặc người tra tấn nha.
Ông cũng không thể để cho nữ nhi rơi vào cái hố lửa lớn như hoàng gia được.
Tiểu Dư cái kẻ lừa đảo này!
Khương đại lão gia âm thầm thóa mạ vô số lần.
Úc Cẩn ngồi ở thư phòng Yến Vương phủ, luôn cảm thấy mí mắt giật đến lợi hại.
“Long Đán ——”
Canh giữ ở ngoài cửa Long Đán đẩy cửa tiến vào: “Chủ tử có gì phân phó?”
“Là mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai, hay là trái lại?”
“Đương nhiên là ——” Long Đán cứng rắn nuốt câu nói kế tiếp xuống, thật cẩn thận hỏi, “Ngài là con mắt nào giật?”
Đương nhiên là con mắt nào của chủ tử giật, con mắt ấy liền giật tài rồi.
Úc Cẩn nào không biết Long Đán xảo quyệt, mặt trầm xuống: “Nói!”
“Mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai!”
Úc Cẩn lạnh mặt đứng lên.
Không được, hắn muốn gặp mặt A Tự ngay lập tức.