“ Sau khi chuộc ra thì đi đâu?”
“ Sau đó? Sau đó người kia liền mang Vũ nhi đi luôn.”
Khương Tự tức khắc có chút thất vọng.
Nàng còn tưởng rằng đối phương đã thông qua lão Ngư đi chuộc người, nói không chừng một chuyện không phiền hai chủ, để cho lão Ngư đưa Vũ nhi về chỗ của huynh trưởng, như vậy là có thể thuận tiện tìm được huynh trưởng Vũ nhi.
Hiện tại xem ra, vẫn là quá lạc quan.
“ Người trẻ tuổi kia trông như thế nào? Có đặc thù gì không? Hoặc là khác biệt gì đó ngươi để ý thấy đều có thể nói ra.”
Đối phương cẩn thận như thế, trông cậy vào lão Ngư nhìn ra người trẻ tuổi kia là không có khả năng, nếu như có thể chỉ ra đặc thù nào đó của đối phương, coi như cũng có thu hoạch.
Lão Ngư lại đột nhiên trầm mặc.
Chủy thủ trên bàn tay làm gã cảm thấy đau thấu tim, có điều đối với loại người như gã mà nói bị thương là chuyện thường, ở dưới tình huống tính mạng tạm thời không lo, cơn đau này còn có thể chịu đựng, cũng cần phải chịu đựng.
Úc Cẩn đột nhiên mở miệng: “Nhìn dáng vẻ của ngươi không chỉ đơn giản là để ý đến người kia trông như thế nào đi…… Nói đi, ngươi có phải biết hắn không?”
Lão Ngư bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn phía Úc Cẩn.
Đây là căn phòng hơi tối tăm, nguồn sáng duy nhất chính là ánh nắng từ cửa sổ cao cao rọi vào.
Những tia sáng ấy tụ thành một chùm, lượn lờ vô số tro bụi.
Lão Ngư vẫn không nhìn rõ diện mạo của Úc Cẩn lắm, lại có thể cảm giác được thần sắc lạnh băng của đối phương.
Đó là hờ hững với loại người sâu kiến như gã.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua quan tài đen nhánh, lão Ngư chỉ do dự một cái chớp mắt đã ra quyết định, chắc chắn nói: “Tiểu nhân đúng là biết người kia……”
“Là ai?” Úc Cẩn bất động thanh sắc truy vấn.
Khương Tự kinh ngạc lẫn kinh hỉ, nhìn về phía Úc Cẩn ánh mắt tức khắc không giống.
Quả nhiên vẫn không giảo hoạt bằng hắn.Lão Ngư lắc đầu: “ Không nói được tên người nọ. Tiểu nhân nói là biết, kỳ thật là đúng lúc từng gặp qua. Hắn hình như là gã sai vặt của một vị công tử thế gia, có một lần cùng vị công tử kia đi ngang qua địa phương mà tiểu nhân thường lưu lại, ở chỗ của người bán hoa nơi đó mua một bó hoa tươi. Bởi vì là nam nhân mua hoa, tiểu nhân cố ý nhìn thêm một cái, nên có nhớ kỹ. Không nghĩ tới trước đó không lâu hắn tìm tới ta, muốn ta chuộc thân cho một hoa nương ……”
“Nói như vậy, hắn không biết ngươi biết hắn. Hắn tìm tới ngươi, thuần túy là trùng hợp?”
Lão Ngư gật gật đầu: “Hẳn là vậy.”
“Vậy nếu để ngươi nhìn thấy người kia, ngươi có thể nhận ra không?”
Lão Ngư không chút do dự nói: “Đương nhiên có thể.”
Úc Cẩn nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự đè xuống trong lòng kích động, lại hỏi lão Ngư một vấn đề: “Nếu cho ngươi nhìn thấy vị công tử thế gia kia, ngươi có thể nhận ra không?”
“Có thể.” Lão Ngư khẳng định nói.
Khương Tự lộ ra tươi cười nhàn nhạt.
Vậy là tốt rồi, vị công tử thế gia kia có phải Chu Tử Ngọc hay không rất nhanh là có thể biết rõ rồi.
Hàn Lâm Viện xem như một trong những nha môn nhàn nhất kinh thành, cho dù là buổi sáng mới kéo ra mở màn ngày mới, đều lộ ra một cổ nhàn nhã hết sức.
Chu Tử Ngọc vừa rót cho mình một ly trà, mới uống được hai hớp đã có người đi đến: “ Chu huynh, bên ngoài có người tìm.”
Lúc này có người tìm hắn?
Chu Tử Ngọc tuy rằng có chút nghi hoặc, vẫn là đi ra đại môn Hàn Lâm Viện.
Ngoài nha môn trống rỗng, chỉ có người đi đường qua lại trên đường phố cách đó không xa.
Người đâu?
Chu Tử Ngọc nhìn trái nhìn phải, lại đợi một lát cũng không thấy có ai, nhíu mày xoay người vào trong.
Trên trà lâu đối diện, Úc Cẩn hỏi lão Ngư: “Là người kia sao?”
“Phải ……”
Khương Tự hồi tưởng một chút, hỏi lão Ngư: “ Gã sai vặt kia có phải nhỏ nhỏ gầy gầy, có một khuôn mặt em bé không?”
Tuy rằng chưa từng lưu ý nhiều, nhưng nàng mơ hồ nhớ rõ bên người Chu Tử Ngọc có một hạ nhân như vậy.
Nàng với Chu Tử Ngọc gặp mặt nhau vốn dĩ đã không nhiều lắm, hạ nhân có thể lưu lại ấn tượng hiển nhiên là người thường quanh quẩn bên cạnh Chu Tử Ngọc.
Lão Ngư liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, nhìn rất nhỏ, cho nên vừa nghe để tiểu nhân đi sông Kim Thủy chuộc thân cho hoa nương, tiểu nhân còn có chút kinh ngạc cơ.”
Úc Cẩn ra hiệu Long Đán mang lão Ngư xuống.
Khương Tự từ cửa sổ nhìn nha môn Hàn Lâm Viện đối diện, tâm lạnh như băng.