Úc Cẩn trên dưới đánh giá Khương Tự, cười nói: “Thì ra là trang điểm thành dáng vẻ này lừa gạt ra cửa.”
Khương Tự kéo kéo vạt áo, cười hỏi: “Có phải rất giống không.
Úc Cẩn nhìn nàng thở dài.
Khương Tự nhướng mày.
“Nàng nói nàng, sớm sớm gả cho ta không phải đỡ phiền toái nhiều sao. Đến lúc đó nàng muốn làm gì, muốn đi chỗ nào, ta đều bồi.”
Khương Tự không nói tiếp, tự ngồi xuống rót chén trà uống, uống hai ngụm mới hỏi: “Người nọ ở đâu?”
Úc Cẩn có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại cao hứng lên.
Lúc này đây nhắc tới đề tài này, A Tự thế mà không phản bác.
Không phản bác với ngầm thừa nhận không khéo là một ý tứ ý nhỉ?
“Người nọ sống trong một ổ lưu manh ở Khang Bình phường, gọi lão Ngư, hiện tại đang bị người của chúng ta nhìn chằm chằm.”
Khang Bình phường?
Khương Tự cân nhắc một chút.
Úc Cẩn đột nhiên nói: “Nhưng thật ra là nơi đi Hàn Lâm Viện nhất định phải đi qua.”
Khương Tự nheo mắt, nhìn hắn.
Úc Cẩn dường như không có việc gì cười cười: “Chính là thuận miệng nói vậy thôi. A Tự, ta còn không biết nàng tìm người như vậy làm gì.”
Khương Tự rất muốn trừng hắn một cái.
Nếu không phải đã sớm hiểu rõ người nam nhân này, nàng chắc chắn bị bộ dáng này của hắn lừa gạt.
Úc Thất không phải loại người tâm tư kín đáo thâm trầm, rất nhiều thời điểm đều tùy ý theo tính tình, nhưng ở phương diện nào đó lại có sự nhạy bén kinh người.
Tỷ như hiện tại, nàng cái gì cũng đều chưa nói, hắn đã nhắc tới Hàn Lâm Viện.
Từ chùa Bạch Vân trở về nàng liền tố cáo Chu gia, Úc Thất tuy rằng không hỏi nhiều, chỉ sợ sớm đã có suy đoán riêng với cách làm của nàng.
Kỳ thật cũng không khó đoán, trưởng tỷ nếu bị thụ hại, Chu Tử Ngọc vốn dĩ chính là đối tượng hoài nghi đứng mũi chịu sào. Mặc hắn ta biểu hiện đến phu thê tình thâm cỡ nào, ít nhất nàng vẫn cho rằng như vậy.Mà hiển nhiên, Úc Thất cũng cho là như vậy.
Lúc này, Khương Tự đã không cần thiết phải giấu diếm, nói thẳng: “Ta muốn xem thử người kia có quan hệ với Chu gia hay không.”
“Cái này rất đơn giản, loại lưu manh này là loại không có cốt khí nhất, bắt lại không đợi dụng hình hắn sẽ có gì nói nấy ngay.” Úc Cẩn nói xong lời này, yên lặng thở dài.
Nam tử áo dài đến bây giờ còn chưa cạy được miệng, thật đúng là không đáng yêu bằng lưu manh.
“Ta muốn tự mình hỏi một chút.”
Úc Cẩn ngẩn ra, rất nhanh gật đầu: “Không thành vấn đề, để ta đi an bài.”
Khang Bình phường tụ tập tam giáo cửu lưu, trước mắt đúng là thời điểm náo nhiệt.
Lão Ngư từ một hẻm tối chui ra, còn buồn ngủ đi về phía trước, rất nhanh thì gặp phải người thường lăn lộn cùng nhau.
“Ối, lão Ngư, đây là đi tiêu sái về đó à, nhìn xanh đen nặng nề dưới mắt ngươi kìa, nên kiềm chế chút đi.”
Lão Ngư vui rạo rực xua tay: “Xùy, lão tử thật vất vả mới không cần tay dựa, bớt rủa ta đi!”
Người đáp lời đầy hâm mộ tìm hiểu: “Ta nói này lão Ngư, mấy ngày nay trong tay ngươi rất dư dả nha, phát tài ở đâu vậy?”
Lão Ngư liếc trắng người nọ một cái: “Bớt lo chuyện ba lơn!”
Mắt thấy lão Ngư bước chân phù phiếm đi vào ngõ hẻm, người nọ xì một tiếng khinh miệt: “Đắc ý cái gì, nếu có tiền sao lại không đi sông Kim Thủy ——”
Câu nói kế tiếp đột nhiên bị kẹt trong họng.
Người nọ mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn thấy lão Ngư đi đến đầu ngõ thì bị người ta nhanh chóng đánh ngất rồi khiêng đi, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Nhìn trái nhìn phải, người nọ cúi đầu xông ra ngoài, vắt chân lên cổ mà chạy.
Về phần giúp lão Ngư kêu cứu, không có khả năng, lúc lão Ngư dạo kỹ viện cũng đâu có kêu hắn đi cùng.
Lão Ngư tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi chật hẹp duỗi tay không thấy năm ngón, duỗi tay sờ sờ bốn phía, chạm được chính là vách tường cứng rắn không nóng không lạnh.
Đây là địa phương nào?
Lão Ngư buồn bực lẫn hoảng sợ, lớn tiếng kêu một câu.
Thanh âm vọng lại dường như đều bị chặn ở trong không gian nhỏ hẹp này.
Lão Ngư càng thêm sợ hãi, một bên hô to một bên giơ tay giơ chân đạp lung tung, trong lúc vô tình đẩy được phía trên một chút, nhất thời truyền đến động tĩnh.
Lão Ngư nhất thời sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, rất nhanh lại phản ứng lại, dùng sức đẩy phía trên.
Theo khe hở từng chút kéo ra, ánh sáng dường như sáng hơn.
Lão Ngư bò từ nơi vây khốn ra, tập trung nhìn vào, tức khắc sợ tới mức tè ra quần.
Má ơi, đó là một cái quan tài!