“Thì ra là thế.” Úc Cẩn giơ tay sờ sờ cái mũi, không chút để ý nói, “Ta còn tưởng Chân đại nhân lại có thêm một người giúp đỡ cơ.”
“Chân đại nhân, ngươi dung túng thuộc hạ quá rồi đó, một nha dịch nho nhỏ mà có thái độ nói chuyện với ngươi như vậy!”
Úc Cẩn chau mày, trên khuôn mặt tươi cười tuấn tú tức khắc bao phủ một tầng sương lạnh: “Ta với Chân đại nhân ở chung như thế nào mắc mớ gì với ông? Ông đã không phải tới hiệp trợ đại nhân tra án, mà đến tìm hiểu vụ án, vậy thì nên chú ý thái độ của chính mình!”
“Làm càn! Ngươi một tiểu nha dịch mà vô lễ như vậy, có thể thấy được là kẻ to gan lớn mật, ta có lý do hoài nghi đêm qua ngươi xuất hiện ở sông Kim Thủy có mục đích khác, nói không chừng ngươi chính là tiểu quan phóng hỏa kia!”
Dương phụ rất quen thuộc với ba trò hạ gục người này.
Ông ta đương nhiên biết người này không phải tiểu quan phóng hỏa kia, nhưng lấy thân phận của ông ta làm khó dễ một nha dịch nho nhỏ, thân là cấp trên tiểu nha dịch cũng phải bán cho ông ta vài phần mặt mũi làm cho tiểu nha dịch này sống không tốt.
Này còn chưa xong, chờ chuyện của con trai phai nhạt, không bị thế nhân chú ý nữa, đường đường Thượng Thư phủ bóp chết một tiểu nhân vật như vậy lại quá đơn giản ấy chứ.
“Ha ha ha.” Úc Cẩn cười khẽ.
Dương phụ bị hắn cười đến ngẩn ra.
Khóe mắt Úc Cẩn mang theo ý cười, nhìn về phía Dương phụ ánh mắt thế mà trở nên ôn hòa.
Không có cách nào, đối đãi với thiểu năng trí tuệ hắn luôn luôn khoan dung.
“ Dương lão gia, ông có lý do hoài nghi liền hoài nghi à? Chẳng lẽ Thuận Thiên Phủ này là Thượng Thư phủ mở?” Úc Cẩn lười tốn nước miếng với Dương phụ, liếc xéo Dương phụ chậm rãi nói, “Đã nói ta không phải nha dịch rồi, Dương lão gia thế mà không biết Chân đại nhân có thêm một trợ thủ, ngược lại làm ta có chút ngoài ý muốn đó.”
Úc Cẩn từ Hình Bộ đi vào Thuận Thiên Phủ tuy rằng không công khai thân phận, nhưng chuyện Hoàng Thượng lệnh vài vị Vương gia đến lục bộ rèn luyện vốn dĩ đã không ít người biết, lấy địa vị của Dương gia mà nói thân phận của hắn giấu không được, cho nên không bằng thống khoái nói rõ.
Với cả, cha hắn là Hoàng Thượng lại không mất mặt!
Úc Cẩn dấu diếm thân phận chỉ vì một người, chính là Khương Tự.
Hắn sợ lấy thân phận hoàng tử xuất hiện sẽ làm người trong lòng khó tiếp nhận, còn về những người khác, có tâm tình gì đương nhiên không nằm trong vòng suy xét của hắn.
Úc Cẩn nói một phen làm Dương phụ ngẩn người, không khỏi nhìn về phía Chân Thế Thành.
“Dương huynh, đây là Yến Vương.”
Đôi mắt Dương phụ nháy mắt trợn to, thất thanh nói: “Yến Vương?”
“Đúng vậy, Yến Vương ở Hình Bộ rèn luyện, vừa vặn gần đây Thuận Thiên Phủ có nhiều việc, liền tới giúp việc cho bản quan, vì để tiện hành sự nên không nói rõ thân phận với người ngoài.”
Dương phụ nhìn về phía Úc Cẩn ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, rất nhanh một khuôn mặt hết trắng rồi đỏ, hết đỏ rồi đen, như vỉ pha màu đặc sắc.
Giờ khắc này, ông ta mới sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là khiếp sợ cùng mất mặt.
Chuyện mấy vị Vương gia đi lục bộ rèn luyện ông ta đương nhiên có nghe phụ thân nhắc tới, chẳng qua Yến Vương hiếm khi lộ diện, ông ta còn chưa gặp qua.
Không nghĩ tới Yến Vương lại chính là tiểu nha dịch này ——
Nét mặt Dương Phụ vô cùng phức tạp, xấu hổ cười cười với Úc Cẩn: “Thì ra là Vương gia, thất kính rồi.”
Nữ nhi của Dương phụ là Thái Tử Phi, ông ta so với Úc Cẩn còn lớn hơn một lứa, khiếp sợ qua đi đương nhiên không đến mức thất thố, dù sao so với Thái Tử một Yến Vương cũng chẳng tính là gì.
Úc Cẩn cười cười: “Dương lão gia hiện tại sẽ không cho rằng ta là tiểu quan phóng hỏa nữa đi?”
Dương phụ ho khan một tiếng: “Đây tự nhiên là hiểu lầm, mong rằng Vương gia chớ trách.”
“Không dám.”
Dương phụ khôi phục trấn định, càng thêm không thèm để ý Úc Cẩn.
Ông ta chính là nhạc phụ của Thái Tử, nếu lén bàn luận, Yến Vương còn phải kêu hắn một tiếng Bá phụ mới đúng.
Úc Cẩn nhạy bén cỡ nào, vừa thấy thần sắc Dương Phụ liền bực.
Thiểu năng trí tuệ này lẽ nào cảm thấy lên làm nhạc phụ Thái Tử là có thể ở trước mặt hắn làm ưng đuôi to? Quả thực buồn cười.
Úc Cẩn liền ôm quyền với Chân Thế Thành, nghiêm mặt nói: “Chân đại nhân, Dương lão gia đối với ta là sự hiểu lầm, nhưng chỗ ta có một tình huống phải báo cáo với đại nhân, đây cũng tuyệt đối không phải hiểu lầm.”
“Ách, không biết Vương gia có chuyện gì muốn nói?” Đôi mắt hồ ly của Chân Thế Thành híp lại.
Bằng vào kinh nghiệm, có trò hay tới!
Úc Cẩn liếc Dương phụ một cái, sóng mắt lãnh lãnh đạm đạm.
Dương phụ không biết vì sao da đầu tê rần, trong lòng dâng lên dự cảm điềm xấu.
“Kỳ thật đêm qua khi Nhị công tử Đông Bình Bá phủ rơi xuống nước, ta nhìn thấy.”
“Nhìn thấy cái gì?” Chân Thế Thành lập tức truy vấn.
Trái tim Dương phụ không hiểu sao nhấc lên.
“Nhìn thấy một đôi tay đẩy Nhị công tử Đông Bình Bá phủ từ cửa sổ ra ngoài.” Úc Cẩn bình tĩnh nói. # Edit by Khuynh Vũ #