“ Nói là đã hẹn lúc chập tối.”
Khương Tự mím môi, có lòng đi tìm Khương Trạm dặn dò vài câu, lại lo lắng gây ra biến cố, chỉ phải cố đè xuống cơn xúc động, phân phó A Man tìm lão Tần tới.
Nơi gặp mặt lão Tần là một đình hóng mát nối giữa tiền viện và hậu trạch.
Khương Tự không chờ bao lâu, lão Tần đã được A Man dẫn tới.
Đi đến trước mặt Khương Tự, lão Tần ôm quyền hành lễ, không nói một lời chờ phân phó.
Thái độ Lão Tần như vậy ngược lại làm Khương Tự vô cùng an tâm.
Có lúc nàng cần người làm việc nhanh nhẹn như A Phi, cũng có lúc cần người luôn biết chấp hành mệnh lệnh của nàng như lão Tần.
Sự tình liên quan đến tính mạng của huynh trưởng, nàng không cho phép có bất cứ sai lầm gì.
“Lão Tần, ngươi biết sông Kim Thủy chứ?”
Lão Tần lắc đầu.
Hắn không phải người kinh thành, lựa chọn cắm rễ ở kinh thành chỉ vì trong lòng có cái tưởng niệm mà thôi, với sông Kim Thủy đến nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Vậy ngươi liền đi tìm hiểu một chút đi, ta cần ngươi tận khả năng quen thuộc tình huống của sông Kim Thủy, mướn một con thuyền ở đó chờ ta.” Khương Tự nói với lão Tần.
Lão Tần không hề kinh ngạc, lập tức gật đầu: “Cô nương yên tâm.”
Khương Tự lại nói một ít chi tiết, cuối cùng nói: “Lão Tần, chuyện đêm nay với ta mà nói cực kỳ quan trọng, xin nhờ ngươi.”
Lão Tần ôm quyền: “Ta sẽ dốc toàn lực làm tốt việc cô nương giao.”
Tạm biệt lão Tần, Khương Tự trở lại Hải Đường Cư bắt đầu thu thập đồ vật.
A Xảo có loại dự cảm không ổn, thử hỏi: “Cô nương, ngài lại muốn ra ngoài à?”
Hu, nàng vì sao lại dùng chữ “Lại” này?
“ Đúng vậy, đêm nay ta với A Man khả năng sẽ trở về rất khuya. A Xảo, mọi việc trong viện liền giao cho ngươi, nhất là phải chú ý đừng để ai phát hiện ta với A Man không ở đây.”
A Xảo kêu khổ: “Cô nương ——”
Đây đã là lần thứ ba rồi!
Cuối cùng A Xảo đáng thương cũng không nói ra lời khuyên can, chờ tiễn Khương Tự với A Man xong, yên lặng niệm vô số tiếng A di đà phật.
Còn tiếp tục như vậy nữa, nàng đều phải tin Phật ăn chay.
# Edit by Khuynh Vũ #
Bờ sông Kim Thủy ban ngày quạnh quẽ hơn nhiều, thời điểm náo nhiệt nhất là vào buổi tối, trăng lên đầu ngọn liễu, đèn đuốc sáng trưng, vô số thuyền hoa du thuyền rong chơi trên sông Kim Thủy, mơ hồ truyền đến tiếng nhạc cùng tiếng trêu đùa, còn có mùi son phấn theo gió bay đến chóp mũi của mọi người.
Nơi này là ôn nhu hương mà các tài tử hướng tới, càng là động tiêu tiền mà các quyền quý lưu luyến, bờ sông Kim Thủy không ngày đêm chính là miêu tả thịnh cảnh lần này.
Khương Tự và A Man đều mặc một bộ không đáng chú ý, lẳng lặng nhìn những thuyền hoa tinh mỹ đậu ở bờ sông dần dần thắp sáng đèn lồng đỏ thẫm, bắt đầu chậm rãi lái về hướng giữa sông.
“Cô nương.” Thanh âm trầm thấp vang lên, lão Tần đung đưa thuyền cập bờ.
Sông Kim Thủy ngoài những thuyền hoa khắc long họa phượng ra, đồng thời cũng có rất nhiều thuyền nhỏ linh hoạt, có một số người bán hàng rong xuyên qua giữa thuyền hoa buôn bán hoa quả tươi đồ ăn vặt, còn có rất nhiều hoa nương tư sắc tầm thường, không có tư cách lên thuyền hoa liền dùng thuyền nhỏ này làm chút sinh ý đón đi rước về.
Tới sông Kim Thủy tiêu dao cũng không chỉ là kẻ có tiền.
Lão Tần thuần thục chèo thuyền, len lỏi giữa những con thuyền không chút nào thu hút này.
Khương Tự và A Man lên thuyền.
A Man có chút mới lạ: “Lão Tần, nhìn không ra ngươi còn biết chèo thuyền đó.”
“Ừ.” Lão Tần đơn giản trả lời một câu.
Nơi hắn và Tích muội thanh mai trúc mã lớn lên có một con sông, khi còn trẻ có không ít lần cùng các đồng bạn nghịch nước, về phần chèo thuyền, với người có công phu trong người như hắn mà nói nắm giữ cũng không khó.
“Cô nương, kế tiếp nên làm thế nào?” A Man nóng lòng muốn thử.
Khương Tự không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Nơi đó đậu một con thuyền hoa, chỗ tầm mắt có thể với tới là con thuyền hoa lệ nhất.
Giờ phút này có mấy thiếu niên lang cười nói đi hướng thuyền hoa, trong đó một người làm nàng quen thuộc nhất, đúng là nhị ca Khương Trạm.
Đôi mắt A Man hơi hơi trợn to, kéo mạnh ống tay áo Khương Tự: “Cô nương, Nhị công tử tới!”
Đến lúc này Khương Tự lại trở nên tỉnh táo hẳn, bình tĩnh không gợn sóng phân phó nói: “Lão Tần, chèo thuyền, đi theo sau con thuyền hoa kia.”
Lão Tần không rên một tiếng dùng mái chèo thuyền gạt sóng nước, thuyền nhỏ rất nhanh dung nhập trong những con thuyền lui tới như thoi đưa, tới gần thuyền hoa.