Khương Tiếu người cũng như tên, là một cô nương thanh tú động lòng người, dựa theo góc độ người đứng xem, động tác mắt trợn trắng vẫn toát ra nét hoạt bát đáng yêu.
Khương Tự liền cười cười.
Khương Tiếu sững sờ, hạ giọng hung ác nói: “ Tổ mẫu bị bệnh, ngươi còn cười!”
“ Ta phát hiện Tam tỷ hôm nay phá lệ xinh đẹp, liền không nhịn được cười.” Khương Tự mặt dày nói.
Khương Tiếu mặt đỏ lên, mắng: “ Ngươi nói bậy bạ gì đó, đợi lát nữa để tổ mẫu nhìn thấy ngươi cười, ngươi sẽ biết tay!”
Khương Tự lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ: “ Thì ra là Tam tỷ lo lắng cho ta.”
“ Bớt tự mình đa tình đi!” Khương Tiếu lại trợn trắng mắt xem thường, xoay mặt đi không đáp lại Khương Tự nữa.
Lúc này Tiêu thị mang theo Khương Thiến vội vàng chạy tới.
Phùng lão phu nhân vừa nhìn thấy Tiêu thị lộ diện, lập tức quơ lấy một cái chén trà rồi ném tới: “ Sao ngươi không đợi ta chết đi rồi hẵng đến!”
Tiêu thị là quản gia, lão phu nhân xảy ra chuyện lại khoan thai tới chậm xác thực không hay cho lắm.
Tam thái thái Quách thị trong mắt lóe lên sự vui sướng khi người gặp họa.
Một nàng dâu con thứ như bà cũng không nghĩ sẽ ganh đua tranh giành gì với Tiêu thị cả, nhưng ngày thường Tiêu thị không khỏi cũng quá cường thế, chỉ vài câu nói không thích hợp thì đã có thể ghi hận trong lòng, chi phí ăn mặc, các phương diện kết giao qua lại luôn làm cho bà không thoải mái.
Quách thị là một người thức thời, biết dù có ầm ỹ đến chỗ lão phu nhân cũng không chiếm được chỗ tốt, chỉ có thể âm thầm ăn những thiệt thòi này.
Thiệt thòi ăn lâu, dù là Bồ Tát cũng muốn biến kim cương, Quách thị tự nhiên không thể ngoại lệ.
Khương Thiến ngăn ở trước người Tiêu thị, tùy ý để chén trà bay tới nện ở trên người mình.
“ Thiến Nhi, con không sao chứ!” Tiêu thị đau lòng không thôi.
Khương Thiến lắc đầu, bước nhanh đi đến trước mặt Phùng lão phu nhân, dịu giọng nói: “ Tổ mẫu, là con lôi kéo mẫu thân vào trong vườn nói chuyện, nha hoàn mới không kịp thời tìm được. Ngàn sai vạn sai đều là cháu gái sai, nhưng Người tuyệt đối đừng tức giận ảnh hưởng thân thể ——”
“ Ngươi còn chưa về sao?” Phùng lão phu nhân vừa nói ra lời này, tầm mắt mọi người lập tức rơi vào trên mặt Khương Thiến.
Khương Thiến chỉ cảm thấy những ánh mắt này giống như lưỡi dao vô hình, cắt đến trên mặt nàng nóng bỏng đến đau nhói.
Khó coi như vậy là Khương Thiến ở Bá phủ chưa từng trải qua.
Lúc này, trong lòng Khương Thiến lại thấy may mắn nhiều hơn: May mắn nàng với mẫu thân trò chuyện một phen đã tìm được chỗ khúc mắc của tổ mẫu, bằng không hiện tại phần khó coi này sẽ chỉ làm nàng không hiểu ra sao, bị không duyên cớ.
Khương Thiến lúc này lại không thèm để ý.
Chỉ cần như lời mẫu thân nói có thể thuận lợi đẩy việc này lên trên người Khương Trạm, hiện tại tổ mẫu càng đối xử tệ với nàng, tương lai sẽ càng áy náy, như vậy đền bù sẽ càng nhiều hơn.
Chỉ cần có thể cười đến cuối cùng, hiện tại chịu chút ủy khuất này tính là gì đâu?
“ Cháu gái không yên lòng tổ mẫu.” Trên mặt Khương Thiến toát ra sự ủy khuất vừa đủ.
“ Ngươi cũng không phải đại phu, ở lại nơi này cũng vô dụng, vẫn là nhanh đi về đi.” Phùng lão phu nhân một con mắt đột nhiên nhìn không thấy, cảm xúc tựa như ngựa hoang mất cương, cố tự kiềm chế lắm mới không nói ra chữ ‘ Cút’ với Khương Thiến.
“ Tổ mẫu như vậy bảo cháu gái làm sao có thể yên tâm rời đi, để cho cháu gái lưu lại đi, ít nhất chờ đến đại phu kết luận rồi lại nói.”
“ Đại phu đến rồi.” Đại nha hoàn A Phúc thở hồng hộc chạy vào.
“Các ngươi ra ngoài hết đi!” Phùng lão phu nhân không tiện nổi giận với Khương Thiến, dứt khoát đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài.
Trong sân Từ Tâm Đường thoáng chốc đứng đầy người.
Loại thời điểm này lão phu nhân mặc dù mở miệng đuổi người, nhưng bọn họ lại không thể bỏ đi.
Gốc Hương Xuân Thụ cao lớn thẳng tắp trong đình viện khó mà che bóng tránh lạnh cho nhiều người như vậy, theo gió tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, bay vào chóp mũi Khương Tự, lại cảm thấy phá lệ nồng nặc.
Trong lúc nhất thời, cảm giác như giữa mùa hè.
Chuông cát ở trong sự chờ đợi nôn nóng của mọi người trôi qua hai khắc đồng hồ (30 phút), chóp mũi mọi người đã thấm ra một lớp mồ hôi mịn.
Khương Thiến cùng Tiêu thị âm thầm trao đổi ánh mắt mấy lần.
Rốt cục đại phu được mời đến cùng A Phúc đồng hành đeo hòm thuốc đi ra, Tiêu thị vượt lên trước một bước nghênh đón: “ Đại phu, lão phu nhân thế nào?”
Đại phu lắc đầu: “ Đôi mắt của Lão phu nhân không tìm ra căn nguyên rõ ràng, có lẽ là nội hỏa quá thừa gây ra. Tại hạ khai một đơn thuốc thanh nhiệt giải độc, nếu như dùng qua hai thang không thấy hiệu quả, quý phủ hãy mời danh y khác đi.”
Chờ đại phu rời đi, Tiêu thị lập tức tỏ thái độ không tiếc mời đủ mọi danh y cũng phải chữa khỏi con mắt cho lão phu nhân.
Khương Tự mắt lạnh nhìn một mớ rối rên trong phủ bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã có tính toán.