“Thế nên động cơ hung thủ nhằm vào ba người này chưa chắc đã giống nhau.” Thang Lực đi đến kết luận.
“Đúng vậy. Tuy Vạn Thiến, Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ học cùng lớp, hơn nữa cùng trúng độc mà chết, nhưng nhìn từ góc độ của hung thủ, vì giới tính và thành tích học tập khác nhau, có thể thấy động cơ cũng khác biệt. Từ hai nạn nhân đầu tiên mang đến cảm giác như xử lý chướng ngại, tiêu diệt đối thủ, còn về Vạn Thiến, tạm thời chỉ có thể nghĩ được một khả năng vì yêu mà sinh hận. Việc này muốn chắc chắn còn chờ nghiệm chứng mới biết.” Đới Húc suy nghĩ, nói với Thang Lực, “Bây giờ bên pháp y vẫn chưa có kết quả kiểm tra thi thể Vạn Thiến. Có hai việc chúng ta cần làm, một là kiểm tra di động, máy tính và nhật ký của Vạn Thiến, tìm hiểu những chuyện riêng tư của Vạn Thiến mà ba mẹ cô bé chưa chắc đã biết. Hai là đến trường cấp ba một chuyến, nói chuyện lại với cô Đặng để xem tình hình tổng thể của ba nạn nhân này. Cậu muốn chọn công việc nào?”
“Tôi đến trường học.” Thang Lực trả lời không chút do dự. Tuy đến trường học có nghĩa là phải nói chuyện với nhiều người, nhưng ít nhất dò hỏi giáo viên chủ nhiệm vẫn tốt hơn tra mấy thứ riêng tư của một cô bé mười tám tuổi.
“Vậy hai anh đến trường tìm cô Đặng đi, em ở lại kiểm tra từ nhật ký của Vạn Thiến.” Thấy Thang Lực đã có lựa chọn, Phương Viên liền xung phong ở lại. Tuy Thang Lực không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài nhưng tiếp xúc lâu ngày, cô phát hiện con người anh khá dễ đoán, giống như khi đưa ra lựa chọn, anh hơi nhíu mày nhìn sổ nhật ký của Vạn Thiến ở trên bàn cũng đủ để người ta nhìn ra manh mối. Có lẽ đứng từ góc độ của một người đàn ông trưởng thành, so sánh giữa hai nhiệm vụ, anh không muốn đi tìm hiểu bí mật của một cô bé, cho nên có khả năng Đới Húc cũng như vậy, cho nên không bằng tự mình chủ động nhận việc này.
Với sự sắp xếp như vậy của Phương Viên Đới Húc không có dị nghị gì, anh gật đầu, nói với cô: “Thế cũng được, sổ nhật ký giao cho em, di động và laptop tôi có xem sơ qua rồi, đều đặt mật mã, em cứ xem trong sổ nhật ký trước xem có thông tin giá trị gì không, nếu không có thì thử đoán mật mã máy tính và di động, không đoán được thì chờ tôi về xử lý cũng không sao.”
Phương Viên đáp vâng, loại chuyện này cô đương nhiên không múa rìu qua mắt thợ trước mặt Đới Húc, nếu Đới Húc đã nói như vậy, cô cũng thầm thở phào.
Nghĩ đến sổ nhật ký, Phương Viên lại nghĩ tới vấn đề khác: “Đúng rồi, sổ nhật ký cũng có mật mã…”
“Việc này tôi có thể giải quyết.” Người trả lời cô là Thang Lực.
Anh cầm sổ nhật ký, một tay giữ ổ khóa, tay còn lại đè sổ nhật ký lên bàn, tay dùng chút sức, ổ khóa mật mã lập tức bị anh giật ra.
“Thứ này đề phòng quân tử không đề phòng tiểu nhân, muốn mở rất dễ.” Anh đưa sổ nhật ký cho cô.
Phương Viên trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút quên nói cảm ơn. Bình thường tuy cùng làm việc cùng nhau nhưng cô không quá hiểu Thang Lực lắm, hơn nữa bản thân đã quen phong cách làm việc của Đới Húc, nếu vừa rồi là Đới Húc, anh chắc chắn sẽ chọn cách bình tĩnh mở mật mã, nhưng Thang Lực thì lại trực tiếp bẻ khóa.
Thật không ngờ đồng nghiệp nhìn có vẻ trầm mặc này còn có một bộ mặt khác.
Đới Húc tiếc nuối nhìn khóa mật mã, thứ mật mã này với anh chẳng phải việc khó gì, muốn mở ra cũng không cần kỹ thuật quá cao siêu, có thể dùng làm thú vui, nhưng đương nhiên việc vui này đã bị Thang Lực có ý tốt hỗ trợ phá hỏng, anh chỉ có thể bất lực gãi ót, cùng Thang Lực xuất phát đến trường học.
Bọn họ đi rồi, Phương Viên bắt đầu mở xem sổ nhật ký của Vạn Thiến, sổ nhật ký rất dày, may mà nội dung bên trong không nhiều lắm, chỉ có một nửa, có vài trang là ảnh của minh tinh cắt từ tạp chí xuống. Tuy Vạn Thiến là học sinh lớp chuyên nhưng cô bé vẫn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, tất cả mộng ảo của con gái, cô bé cũng có không hề ngoại lệ.
Phương Viên nhìn mấy tờ ban đầu, phát hiện cuốn sổ này được viết từ mùa thu năm trước, vì thế cô trực tiếp lật đến cuối, định đọc lùi lại.
Trong vòng một tuần trước khi Vạn Thiến chết, nhật ký viết rất dài, Phương Viên đọc tỉ mỉ một lần, không phát hiện có bất kỳ chi tiết nào về người gỗ hay chuyện liên quan đến bạn bè trong lớp, nội dung đơn giản là ít tâm sự của thiếu nữ mới lớn.
Từ nhật ký có thể thấy ba mẹ Vạn Thiến không hiểu quá rõ con gái mình, tuy ở trước mặt ba mẹ Vạn Thiến đã hứa không yêu đương trong thời gian đi học, nhất là thời gian quan trọng này, nhưng trên thực tế cô bé lại có tình cảm đặc biệt với một nam sinh. Phương Viên đọc lùi về trước, rất nhanh đã phát hiện một tháng trước khi bị hại mối quan hệ giữa Vạn Thiến và nam sinh đó đã trở nên khác đi, ngày càng thân mật, thường xuyên giúp đỡ nhau.