“Có lẽ không.” Đới Húc bày tỏ nhận định của mình, “Con người ai cũng có bản năng sinh tồn, em có nghe câu chuyện người mẹ nhấc bổng ô tô cứu con mình chưa? Tuy đó chỉ là câu chuyện truyền miệng không ai xác minh, hơn nữa có hơi khoa trương, nhưng nguyên tắc cơ bản là vậy, thời điểm con người gặp nguy hiểm đến tính mạng, đặc biệt là khi bản thân được tự do, sinh tồn là bản năng, trừ khi người này rơi vào cảnh tuyệt vọng. Căn cứ theo những gì chúng ta tìm hiểu về Kha Tiểu Văn, khả năng này có lẽ không tồn tại. Nếu vậy, Kha Tiểu Văn vẫn được tự do hành động, không hề bị giam cầm trói buộc, nếu cậu bé biết thứ có trong ống tiêm có thứ khiến mình sẽ chết, tôi tin chắc dù có thành công hay không cậu bé đều sẽ lựa chọn giãy giụa.”
“Vậy chắc chắn là người quen. Dù là người Kha Tiểu Văn tin tưởng hay người khiến cậu bé sợ hãi, ít nhất cũng phải là người quen, hơn nữa đối phương còn cho cậu bé một lý do, lừa cậu bé ngoan ngoãn chịu tiêm thuốc.” Phương Viên đoán.
Một lát sau, Hồng Thanh cuối cùng cũng tới, lúc này cách thời điểm Phương Viên liên lạc đã hơn một tiếng. Lúc tới đội hình sự, Hồng Thanh không có cảm xúc gì, không rõ là bình tĩnh hay lạnh nhạt. Bà ta lịch sự chào hỏi, tự giới thiệu mình. Khi Phương Viên mời bà ta ngồi, bà ta gật đầu, chậm rãi ngồi xuống.
Gặp Hồng Thanh, Phương Viên mới biết tại sao Ngô Thư Cầm không vừa mắt Kha Tiểu Văn. Trước đây chỉ gặp Kha Hữu Lợi, có lẽ ai cũng đều cảm thấy Kha Tiểu Văn có nét giống ba, nhưng sau khi gặp Hồng Thanh, mọi người chắc chắn đều phải thừa nhận rằng cậu bé vô cùng giống mẹ.
Hồng Thanh cao gầy, ăn mặc giản dị, tóc xoăn thả dài sau lưng, mặt mũi bình thường, hơn bốn mươi tuổi mà vẫn không có dấu hiệu lão hóa, nếu không phải biết cuộc sống của Hồng Thanh càng ngày càng sa sút, chỉ sợ khi nhìn người phụ nữ này, ai cũng sẽ cho rằng bà là người sống trong nhung lụa.
Sau khi Hồng Thanh ngồi xuống, Đới Húc trình bày chuyện Kha Tiểu Văn đã gặp, đồng thời còn hỏi bà ấy có cần xem ảnh chụp hay tài liệu có liên quan hay không. Vì thời điểm ba mẹ Kha Tiểu Văn ly hôn, quyền giám hộ thuộc về Kha Hữu Lợi, cho nên được Kha Hữu Lợi cho phép, thi thể của Kha Tiểu Văn đã được pháp y giải phẫu kiểm tra, không thích hợp để Hồng Thanh tiến hành phân biệt.
Hồng Thanh do dự, không duỗi tay nhận ảnh chụp Đới Húc đưa, cũng không từ chối, dường như bà ấy vẫn còn lưỡng lự, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thấy Hồng Thanh như vậy, Đới Húc cất ảnh chụp lại, không có ý định ép buộc, mà hỏi: “Bà và ba của Kha Tiểu Văn đã ly hôn sáu năm rồi đúng không? Khi ấy quyền giám hộ Kha Tiểu Văn là ý kiến thống nhất giữa bà và Kha Tiểu Văn sao?”
Có lẽ Hồng Thanh tưởng Đới Húc sẽ trực tiếp hỏi về tình hình Kha Tiểu Văn gần đây, không ngờ anh lại hỏi chuyện quá khứ, bà ấy vốn định mở miệng lại sửng sốt, lúng túng hồi lâu mới gật đầu: “Về vấn đề nuôi con, ý kiến của hai chúng tôi thống nhất, không có dị nghị.”
“Khi đó bà có suy nghĩ tới việc tranh quyền nuôi con không?”
Hồng Thanh đỏ mặt: “Tôi lúc ấy chỉ có một mình, lại bận làm ăn, nếu phải lo thêm một đứa nhỏ mười mấy tuổi thì cuộc sống và sự nghiệp sẽ bị ảnh hưởng, cho nên…”
Đới Húc gật đầu: “Nỗi băn khoăn này không có gì đáng trách.”
Hồng Thanh cúi đầu thở dài một tiếng, sắc mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì. Đới Húc không chủ động hỏi thăm, bà ấy cứ im lặng ngồi một chỗ, hai bàn tay đặt trên đầu gối.
Ba người im lặng một lúc, Hồng Thanh mới ngẩng đầu nhìn Đới Húc có vẻ bình tĩnh, còn cả Phương Viên trầm mặc ngồi cạnh, ánh mắt hơi lập lòe, thử dò hỏi: “Cô cậu… Cô cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?”
“Thật trùng hợp.” Đới Húc cười, “Tôi cũng đang định hỏi bà có chuyện gì muốn nói với chúng tôi không.”
Hồng Thanh lắc đầu: “Thật ra tôi cũng không biết hôm nay bị cô cậu gọi tới tôi có thể nói gì hoặc là có thể giúp được gì, bởi vì… Tôi thật sự không xứng làm một người mẹ.”
“Vì bà là mẹ ruột của Kha Tiểu Văn, nên chúng tôi có nghĩa vụ thông báo với bà, bà có quyền được biết chuyện này, còn về vấn đề có thể cung cấp manh mối có ích hay không, điều này không thể ép buộc.” Phương Viên nói.
Hồng Thanh miễn cưỡng gật đầu: “Tôi hiểu, chuyện về thằng bé tôi quả thật không biết nhiều, mấy năm đầu sau khi ly hôn với ba nó, tôi cũng rất vất vả, khi đó còn trẻ, cái tôi khá cao, trong việc làm ăn buôn bán vốn dĩ nên là hai người hỗ trợ lẫn nhau, nhưng hai chúng tôi không ai chịu nhường ai, ngày nào cũng cãi nhau, dần dần chúng tôi không chịu nổi nữa, cuối cùng đi đến quyết định ly hôn. Lúc ly hôn, tôi chỉ muốn chứng minh cho Kha Hữu Lợi thấy không có anh ta tôi vẫn có thể làm ăn buôn bán tốt, sở dĩ chúng tôi không đồng ý kiến là vì anh ta quá ngốc, không phải tôi, cho nên tôi sợ bị con trẻ ảnh hưởng, do vậy mới giao con cho Kha Hữu Lợi. Bây giờ nghĩ lại… Nếu biết vậy tôi đã chẳng làm. Tôi cho rằng làm vậy sẽ tốt cho bản thân, tốt cho con trẻ, nhưng thực chất đây là sự tổn thương với thằng bé, đến giờ nó vẫn không chịu tha thứ cho tôi.”
Đới Húc không tiếp lời, Phương Viên cũng im lặng.
Nói tới đây, Hồng Thanh dừng một lát, lại tiếp tục: “Bây giờ nghĩ lại, là tôi ngốc, Kha Hữu Lợi là người đúng. Anh ấy giao cơ sở làm ăn có sẵn cho tôi, còn mình tự xây dựng sự nghiệp, kết quả anh ấy làm ăn ngày càng tốt, còn tôi… Tôi vì nhất thời xúc động mà phải trả cái giá quá lớn, sự nghiệp thất bại, nhà không còn, con cái cũng không thông cảm cho tôi. Mấy năm nay tôi luôn muốn đền bù cho Tiểu văn, nhưng thằng bé rất xa cách với tôi, đồ tôi muốn cho nó nó không cần, mời nó bữa cơm nó cũng không tới, sau này cũng nhờ Kha Hữu Lợi nói chuyện giúp tôi, anh ấy nói với Tiểu Văn dù thế nào tôi cũng là mẹ nó, ai mẹ con nên có bữa cơm với nhau, khi đó nó mới miễn cưỡng đồng ý. Tôi dẫn nó đi ăn bốn năm lần, lần nào cũng mua đồ với nó, nhưng mỗi lần nói chuyện nó đều qua loa có lệ, đồ mua cho nó phải ép nó nhận nó mới lấy. Do vậy tôi thật sự không biết gì về con trai mình cả.”