Doãn Ngọc Hòa vừa nghe, cũng bật cười thành tiếng, đánh giá Đới Húc và Phương Viên một phen, tức giận hỏi: “Hai người muốn qua tiệm đồ thú cưng đối diện? Sao hả? Không muốn nuôi chó nữa hả? Không muốn thì ném đi, nói không chừng còn có người tốt nhặt về nuôi, vẫn tốt hơn tự tay giết chết thú cưng của mình.”
“Anh có ý gì?” Phương Viên tỏ vẻ không vui, trừng mắt hỏi Doãn Ngọc Hoà.
Doãn Ngọc Hòa cười nhạo châm chọc một hồi, sau đó dùng dáng vẻ lưu manh nói với Phương Viên: “Em gái, em không biết chuyện cửa hàng đối diện bán đồ ăn giả khiến thú cưng của người ta chết hả? Nếu em không biết, anh trai không trách em, nếu em nghe nói còn không tin tà, vậy anh trai chỉ có thể trách em quá ác độc, mạng của thú cưng nhà mình cũng coi thường như thế!”
“Còn có chuyện này sao? Sao lại không giống chuyện chúng tôi được nghe kể?” Phương Viên cực kỳ chán ghét thái độ và cách nói chuyện của Doãn Ngọc Hòa, đặc biệt là khi hắn tự xưng mình là “anh trai”, điều này khiến cô hết sức phản cảm, có điều bây giờ đang trong giờ làm việc, cô không thể để cảm xúc cá nhân bị ảnh hưởng, vì thế tiếp tụ dò hỏi, “Không nhắc tới thì thôi, sao tôi lại nghe nói là đồ ăn thú cưng chỗ mấy người mới có vấn đề hả?”
“Nói hươu nói vượn!” Doãn Ngọc Hòa chỉ tay vào mặt Phương Viên, “Em gái, em nói chuyện cẩn thận một chút, ăn bậy thì cùng lắm đau bụng, nhưng nói bậy rất dễ chọc vào thị phi. Một cô gái như em nên tự bảo vệ mình thì hơn.”
Đới Húc ở bên cạnh thấy thế, không nhanh không chậm mà duỗi tay đè tay Doãn Ngọc Hòa chỉ vào Phương Viên xuống, trên mặt vẫn duy trì ý cười: “Ông chủ, ông xem tính cách này của anh kìa, như thế làm sao buôn bán được! Một cô gái như em ấy đương nhiên nên có người bảo vệ, có điều có phải nói bậy hay không, chuyện này đến cuối cùng vẫn không có bằng chứng. Chúng tôi chỉ nghe nói chỗ này bán đồ ăn làm thú cưng của người ta chết. Anh nói chúng tôi nói bậy, vậy ông bảo cửa hàng đối diện bán đồ kém chất lượng, anh có thể chứng minh mình không nói bậy không?”
“Cái rắm! Tao biết rồi, hai người cố tình tới kiếm chuyện đúng không? Đúng không hả? Sớm đã nhìn ra bọn mày không giống tới mua đồ mà! Mau cút đi, đừng kiếm chuyện với cửa tiệm của tao! Mày thích qua cửa hàng đối diện thì đi đi, chó nhà bọn mày ăn xong rồi chết cung đáng! Có chủ như bọn mày thật xui xẻo, nên sớm đầu thai đi, đỡ phải theo bọn mày chịu tội! Đi đi! Mau đi đi! Đưng có ở đây gây chuyện nữa, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tao! Nếu bọn mày không đi, tao sẽ không khách khí! Tao nói bọn mày biết, đừng tưởng người làm ăn buôn bán không dám đắc tội người ta, tao không phải kẻ ăn chay đâu!”
Không để ý việc hắn đang nổi giận đùng đùng, Đới Húc vẫn cười, nụ cười này đương nhiên là sự khiêu khích và sỉ nhục đối với Doãn Ngọc Hòa. Hắn trừng mắt, nhìn anh chằm chằm. Đới Húc ra hiệu bảo Phương Viên rời đi, tay kia bình tĩnh đưa hai bịch đồ ăn thú cưng cho hắn: “Thôi, chúng tôi không mua ở đây nữa, dù sao ở đây cũng không có loại định mua. Có điều, trước khi đi tôi muốn khuyên anh một câu, đồ ăn thường xuyên thay đổi có thể tính là thay đổi khẩu vị, nhìn dáng vẻ này tính cách chắc rất dễ nóng giận, như vậy không tốt cho sức khỏe.”
Dứt lời, mặc kệ Doãn Ngọc Hòa, Đới Húc cùng Phương Viên rời đi, một chân bước ra khỏi cửa hàng, người phía sau mới bộc phát, phẫn nộ rống to: “Mày chửi ai là chó hả đó hả!”
Phương Viên lúc này thật không thể nhịn được, bật cười thành tiếng, may là cô đã đưa lưng về phía Doãn Ngọc Hòa, Doãn Ngọc Hòa và mấy nhân viên của hắn không nhìn thấy dáng vẻ của cô. Đới Húc dừng bước, quay đầu bình tĩnh nhìn Doãn Ngọc Hòa, hoàn toàn không giống bị hắn uy hiếp. Doãn Ngọc Hòa sau khi hét lên một câu, vốn định đuổi theo, có điều thấy Đới Húc dáng người cao to đứng trước cửa tiệm, nét mặt không chút sợ hãi, hắn không khỏi rụt rè: “Sau này đừng để tao thấy mày đến tiệm, bằng không ta sẽ khiến mày biến mất!”
Đới Húc thấy hắn ngay cả đuổi theo cũng không dám, chỉ dám đứng trong tiệm chửi bậy từ xa, khinh miệng cười, không thèm để ý, xoay người cùng Phương Viên bỏ đi, mãi đến cửa hàng anh họ của Quản Vĩnh Phúc quản lý thay mới dừng lại.
Quy mô cửa hàng này lớn hơn tiệm của Doãn Ngọc Hòa một chút, có điều trong tiệm chỉ có hai người, cả hai đều mặc đồng phục thống nhất, thấy Đới Húc và Phương Viên vào liền nhiệt tình tiếp đón: “Xin chào quý khách, hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi, quý khách cứ từ từ lựa chọn!”
Cách tiếp khách của hai bên đúng là quá đối lập, bây giờ Phương Viên mới hoàn toàn tin lời chủ tiệm kia nói, Doãn Ngọc Hòa này đúng là chỉ thích cạnh tranh với người ta mà không lo việc làm ăn của bản thân mình.
Đới Húc cũng giống khi nãy ở cửa tiệm của Doãn Ngọc Hòa, làm như không có chuyện gì mà dạo quanh một vòng, một nhân viên trong tiệm vẫn luôn lặng lẽ theo cạnh, thỉnh thoảng giới thiệu vài câu, hoặc đề cử một số món, thái độ không quá nhiệt tình, nhưng người sắm vai khách hàng như Phương Viên và Đới húc đều cảm thấy thoải mái, vừa không quá nhiệt tình khiến khách hàng cảm thấy ngại ngùng, cũng không hờ hững khiến người ta cảm thấy bị bỏ quên. Thái độ này đương nhiên không phải ngẫu nhiên mà có, mà là từ thói quen hàng ngày rèn luyện thành.
Đới Húc căn bản không phải tới mua đồ, đương nhiên không yêu cầu nhân viên cửa hàng quá nhiệt tình giới thiệu, anh làm bộ lựa chọn một lúc, liền thử thăm dò: “Ông chủ của cậu đâu?”
Nhân viên kia dường như không ngờ hai người khi mới tới đây còn sắm vai khách hàng bỗng nhiên hỏi tìm ông chủ, vì thế cẩn thận hỏi lại: “Anh chị có vấn đề gì sao? Nếu có vấn đề gì, anh chị cứ nói với chúng tôi trước, để chúng tôi xem có thể hỗ trợ được không, ông chủ của chúng tôi rất bận, thường ngày không tới cửa hàng, bản thân tôi cũng không thể gặp, nếu bây giờ một hai tìm ông chủ ngược lại làm lỡ thời gian của anh chị.”
“Không gặp được ông chủ sao… Tôi sợ chuyện này không thể nói rõ với cậu, cậu không có quyền to như vậy nói chuyện với tôi.” Đới Húc làm bộ khó xử.
Nhân viên kia nghe vậy không khỏi sửng sốt, do dự một hồi, lại thử thăm dò: “Ông chủ của chúng tôi hôm nay thật sự không tới đây, ngày thường ông chủ cũng rất ít khi hỏi thăm đến cửa hàng, chi bằng tôi gọi điện cho cửa hàng trưởng, bảo anh ấy tới đây được không?”
“Cửa hàng trưởng à…” Đới Húc dường như không vừa lòng với kết quả này, “Tôi cần gặp người có thể quyết định mọi việc trong tiệm, cửa hàng trưởng của các cậu có thể xử lý sao?”
“Có thể có thể, chuyện lớn chuyện nhỏ trong tiệm đều do một mình cửa hàng trưởng của chúng tôi giải quyết.” Nhân viên kia trả lời không chút do dự.
“Vậy được, cậu gọi điện bảo cửa hàng trưởng tới đi.” Đới Húc vẫy tay, đồng ý với đề nghị như vậy.