Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, không nhịn được bật cười.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên cười, tự cảm thấy những lời bản thân nói ra có phần ấu trĩ. Nàng hơi khó chịu quay đầu đi, thấp giọng nói, “Hơn nữa chuyện quan trọng nhất là bọn chúng dám khinh nhục ta như vậy, muốn đoạt đất phong của ta, muốn trục xuất ta khỏi Hoa Kinh. Nếu không cho bọn chúng chút bài học, chúng sẽ thật sự cho rằng ta rất dễ bị khi dễ”
“Điện hạ suy nghĩ rất đúng”
Bùi Văn Tuyên cười đáp, Lý Dung tiếp tục nói, “Hiện giờ thế gia quá lớn mạnh, Phụ hoàng nếu muốn cân bằng với thế gia phải quyết đoán một chút. Nếu cứ như ông thế kia, thế gia tuyệt đối sẽ không thu lại tâm tư! Lá gan của ông quá nhỏ, người cũng quá cẩn trọng, hiện đã đến nước này rồi còn muốn rút lui, thật không có tiền đồ!”
“Điện hạ nói đúng.”
“Ông phải bức bách một tên nào đó”, Lý Dung lạnh giọng nói, lần này Bùi Văn Tuyên không đáp, Lý Dung quay đầu tiếp tục nói, “Ngươi cho người đi điều tra là ai khiến Phụ hoàng quyết định chuyển giao vụ án này cho Hình bộ, còn ta sẽ đi tìm Xuyên nhi”
Lý Dung nói xong liền đi về phía Đông Cung.
Bùi Văn Tuyên ngăn không được Lý Dung nên chỉ có thể đi theo nàng đến Đông Cung. Lý Xuyên vừa hạ triều đã nghe báo lại Lý Dung đang ở Đông Cung chờ mình, cậu vội vàng quay về, có chút kinh ngạc hỏi, “Tỷ, sao tỷ lại đến đây?”
“Vụ án Tần gia không thể giao cho Hình bộ”, Lý Dung vừa mở miệng liền nói thẳng với Lý Xuyên, “Đệ có ai có thể tin tưởng được không?”
“Tỷ cứ nói đi”
Lý Dung mím môi, suy nghĩ rồi nói, “Ta trước sẽ điều tra nguyên nhân vì sao Bệ hạ muốn chuyển giao vụ án, nhưng theo ta đoán, hôm qua đã có thế gia gây áp lực cho Phụ hoàng khiến ông ấy chột dạ”
Lý Xuyên vừa nghe vừa cầm ly nhấp một ngụm, “Đệ nghe nói, hôm qua Hình bộ Thượng thư, Ngự sử đài Đại phu, Đại lý tự khanh cùng nhau vào cung. Ban đêm, khi Bệ hạ đển chỗ Mai phi, bà ta dường như cũng ầm ĩ một trận với Phụ hoàng”
Mai phi là nữ nhi của Đại lý tự khanh, Tưởng Chính. Việc Mai phi nháo loạn hẳn do Đại lý tự khanh bày mưu đặt kế.
“Nếu là bọn họ”, Bùi Văn Tuyên phân tích nói, “Vậy họ hẳn đã bàn chuyện của Đốc tra ti nên Bệ hạ mới dùng hai vụ án này, dùng nó để khiến Tam ti ngầm đồng ý thành lập Đốc tra ti”
“Bổn cung có lập Đốc tra ti hay không còn đến phiên bọn chúng nói chuyện?!”
Lý Dung hít sâu một hơi, thật sự muốn mắng nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Nàng uất nghẹn nửa ngày cuối cùng mới nói, “Một mặt muốn gây rắc rối cho thế gia, một mặt khi bị chúng dọa dẫm lại muốn rút lui. Dù ông ấy không định cưỡng chế để xử lý thì cũng không thể giao cho Hình bộ được!”
“Tỷ đừng nóng giận”, Lý Xuyên đưa trà cho Lý Dung, chậm rãi nói, “Phụ hoàng là một người cẩn trọng, cứ nhìn vụ giáo trường Minh Thịnh, ông ấy có thể mưu tính ba năm, tỷ cũng đủ biết rồi đấy”
Lý Dung nghe Lý Xuyên nói xong đã bình tĩnh rất nhiều.
Việc quân thành Bắc năm đó muốn đổi giáo trường, kỳ thật rất nhiều người đều không đồng ý. Nhưng lúc ấy Lý Minh trải qua một đợt ám sát, quân thành Bắc có công cứu giá, Lý Minh liền dùng danh nghĩa này cho quân thành Bắc chuyển sang một giáo trường lớn hơn.
Năm đó rất nhiều người cảm thấy đó là thịnh sủng, sau này vì giáo trường quân thành Bắc xa xôi, mối liên hệ với Hoa kinh cũng ít dần, quân thành Bắc cũng chậm rãi thoát khỏi phạm trù những nhà quyền quý. Các con cháu thế gia không muốn vào quân thành Bắc, quân lính nơi đó phần nhiều đều là dân nghèo và bá tánh, dần dà, nơi này thuộc quyền quản lý của Lý Minh.
Mà giáo trường Minh Thịnh hoang phế này, hiện tại thật ra là một tốp quân đội nhỏ khác mà Lý Minh sớm chuẩn bị ở Hoa kinh. Chuyện thành lập Đốc tra ti, e rằng Lý Minh đã ấp ủ không dưới ba năm.
Cũng vì chuẩn bị quá nhiều nên Lý Minh mới phải cẩn thận, sợ chỉ một bước sai sẽ hủy hoại Đốc tra ti.
Nhưng Lý Minh đã đánh giá cao lá gan của các thế gia, Lý Dung qua lại với thế gia nhiều năm như vậy, nàng biết rất rõ nhóm con cháu thế gia, nếu có thể không dùng đến vũ lực, họ tuyệt đối sẽ không dùng đến. Chỉ cần Đốc tra ti không tra được người chết, tất cả đều nằm trong phạm vi chịu đựng của các thế gia.
Dù cho có người chết cũng phải xem người chết là ai, đây vốn dĩ là một cuộc đọ sức. Hiện giờ tuy Đốc tra ti đã được lập ra nhưng cũng khiến các thế gia nhìn thấu được át chủ bài ngay từ đầu.
Lý Dung uống một ngụm trà, sau hồi lâu mới bình tĩnh nói, “Thôi, ta không so đo với ông ấy nữa. Bên cạnh Bệ hạ có người của chúng ta không?”
Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên gật đầu đáp, “Có”
Lý Dung đáp một tiếng, nàng lại suy nghĩ một chút mới nói, “Đi sắp xếp một chút, ta sẽ viết hai cuốn sổ con, một cuốn để thượng tấu bình thường, nhưng hẳn sẽ không đến được tay Bệ hạ. Một cuốn khác sẽ do thái giám dâng lên, người đó chỉ cần nói cuốn sổ con này là mình trộm được trong số bị cấm trình lên”
Sổ con do nàng dâng lên lại có thể bị cấm, từ đó mới khiến Lý Minh cảm thấy nguy hiểm, châm ngòi nỗi sợ hãi về quyền lực của các thế gia.
“Trong quyển sổ con đó, tỷ định viết gì?”, Lý Xuyên có chút nghi hoặc hỏi, “Dù hiện tại tỷ có khuyên thế nào thì Phụ hoàng cũng không nghe tỷ đâu”
“Ta không khuyên”
Lý Dung nhàn nhạt đáp, “Ta xin từ chức”
Lý Xuyên ngẩn người, Bùi Văn Tuyên là người đầu tiên có phản ứng, hắn giải thích, “Ý của Điện hạ là, thứ nhất, Người muốn nói rõ với Bệ hạ, nếu Đốc tra ti và Tam ti đã không có gì khác nhau vậy không nhất thiết phải thành lập. Thứ hai, hành động này cũng xem như ép Bệ hạ một chút, người thích hợp nhất mà Bệ hạ có thể chọn để thành lập Đốc tra ti hiện tại chỉ có Điện hạ. Nếu Điện hạ xin từ chức, việc Đốc tra ti e rằng phải trì hoãn lại. Trước đây ngài ấy chưa lộ ra át chủ bài, hiện tại đã tỏ ý muốn thành lập Đốc tra ti, nếu cứ thế mà bị trì hoãn, khi muốn lần nữa thành lập sẽ càng khó khăn. Thứ ba, cũng cho Bệ hạ một bậc thang, Bệ hạ có thể đẩy hết tất cả trách nhiệm cho Điện hạ, nói rằng Điện hạ bức bách mình, từ đó san sẻ bớt áp lực với Bệ hạ để ngài ấy có thể đưa ra những quyết định tốt hơn”
“Đến lúc đó, nếu ông ấy lại không đồng ý”, Lý Dung nhàn nhạt nói, “Ta liền quỳ trước cửa, khóc lóc ỉ ôi. Ông sợ những thế gia kia nhưng lại không sợ ta sao?”
“Với tính tình của Phụ hoàng, ông ấy quả thật sẽ nghe tỷ”
Lý Xuyên suy nghĩ hồi lâu lại có chút nghi hoặc, “Vậy tỷ chỉ cần trực tiếp đưa sổ con cho Phụ hoàng, như thế không phải được rồi ư? Vì sao còn phải vòng vèo qua tay người khác?”
“Điện hạ không hiểu rồi”, Bùi Văn Tuyên mỉm cười đáp, “Thứ nhất, chúng ta trước tiên dùng việc sổ con bị cấm kích thích Bệ hạ một chút, từ đó những lời Điện hạ nói sẽ có tỷ lệ được tiếp thu lớn hơn. Thứ hai…”, Bùi Văn Tuyên rót trà cho Lý Dung, còn thoáng nhìn nàng một chút, “Điện hạ muốn nhất tiễn song điêu, đưa sổ con qua Môn hạ tỉnh, không phải cho Bệ hạ xem”
“Là cho ai xem?”
“Cậu”
Lý Dung lập tức đáp, nàng cầm ly trà, nhàn nhạt tiếp tục, “Cậu xem sổ con xong sẽ hiểu được, ta nhất định sẽ không từ bỏ vụ án này. Lúc đó, sau khi A Nhã châm ngòi thổi gió một phen, ông ấy sẽ đến tìm ta”
“Sau đó sẽ thế nào?”, Lý Xuyên nhíu mày, “Cậu… hẳn không phải là người dễ nói chuyện đến vậy đâu nhỉ?”
“Xuyên nhi, đệ có nghĩ việc hãm hại Tần gia là do cậu làm?”
Lý Dung nhìn Lý Xuyên, Lý Xuyên ngẩn người, sau hồi lâu do dự mới chậm chạp lắc đầu, “Mẫu hậu và cậu, đều không phải loại người đại gian đại ác như vậy”
“Đại đa số các con cháu thế gia đều đọc sách thánh hiền lớn lên nên sẽ không thể làm ra việc cố tình hãm hại như vậy”, Lý Dung từ tốn nói, “Khi bọn họ làm việc gì đó lúc nào cũng nghĩ mình là đúng, nhưng một tầng lại một tầng, ai cũng không tưởng tượng được kết quả sẽ thảm thiết nhường này. Chờ đến khi có kết quả rồi, ai cũng không thể nói gì nữa”
Lý Xuyên im lặng lắng nghe, Lý Dung nâng mắt nhìn ngoài cửa sổ, “Cậu hẳn cũng muốn rửa sạch oan khuất cho những người này, nhưng ông ấy lại không thể vì nếu ông ấy làm thế sẽ khiến lòng thủ hạ mình nguội lạnh. Cho nên hiện tại, chúng ta đơn giản chỉ đưa cho cậu một thanh đao. Nếu lần này cậu quyết định cầm lấy nó vậy Thượng Quan gia mới có lối thoát. Nếu không, một gia tộc với gốc rễ đã thối nát…”, Lý Dung dừng một chốc chợt cười khổ, “Đệ, hoặc bất kì ai, nhất định sẽ có một ngày huỷ hoại nó”
Lý Xuyên nghe xong dường như bị nhìn thấu nội tâm. Cậu rũ mắt, không nói gì.
Lý Dung biết, những lời thẳng thắn này của mình nói ra có chút quá bén nhọn cho nên nàng cũng không một mực nói đến cuối cùng. Lý Dung đứng dậy, khẽ vỗ vai Lý Xuyên dịu dàng nói, “Đừng lo lắng, không phải tỷ nghĩ đệ làm sai. Những việc hôm nay mà tỷ làm chỉ vì hy vọng mọi người không phải đi đến bước cuối cùng kia”
Lý Dung bổ sung, “Đệ trước cứ nghỉ ngơi, tỷ đi đây. Đợi chốc nữa chắc sẽ có người đến hỏi đệ lý do ta đến đây, đệ chỉ cần nói là ta cầu xin đệ, sau đó hai ta cãi nhau một trận, ta còn đánh đệ nữa”
“Tỷ…”
Lý Xuyên dở khóc dở cười, Lý Dung phất tay, “Ta đi đây”
Lý Dung xoay người, mang theo Bùi Văn Tuyên cùng nhau rời đi.
Đợi đến khi ra cổng, gió lạnh trực diện ập đến, Bùi Văn Tuyên vừa vặn lại đứng chắn trước Lý Dung. Lý Dung không khỏi liếc nhìn hắn, một lát sau, nàng bật cười nói, “Ngươi không cần lúc nào cũng chắn gió giúp ta đâu, chẳng lẽ ta không làm được à?”
“Ta biết Điện hạ làm được”, Bùi Văn Tuyên khẽ cười, “Nhưng Điện hạ nếm trải gió sương đã đủ nhiều, những lúc có vi thần, vi thần có thể giúp Điện hạ chắn một ít, như vậy trong lòng vi thần sẽ được an ủi rất nhiều”
Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung thật lâu không nói gì, nâng mắt hỏi, “Điện hạ?”
“Không có gì”, Lý Dung khẽ cười, đi về phía trước nói, “Chỉ là cảm thấy con người của ngươi khá tốt, chúng ta nếu được như vậy cả đời thì còn gì bằng”
“Điện hạ yên tâm”, Bùi Văn Tuyên không khỏi cũng bật cười, “Vi thần sẽ ở bên cạnh Điện hạ cả đời”
Lý Dung nghe thế nhưng không đáp lại, nàng chỉ cúi đầu cười sau đó nói, “Đi thôi”
Nói xong, nàng liền bước qua cổng lớn, vùi mình vào cơn gió lạnh.
Bùi Văn Tuyên đi theo phía sau nàng, hắn nâng mắt nhìn cô nương trước mặt, bóng dáng nàng hiện tại so với lúc mười tám tuổi ở kiếp trước tựa hồ không có gì khác biệt.
Hắn hoảng hốt phát hiện, thì ra hắn đi theo nàng, cứ thế đã đi qua hai kiếp người rồi.