Đốc tra ti chưa có thành tích nào nổi bật nên chẳng thể khiến ai nể phục. Dù Lý Minh có nâng đỡ đến đâu đi nữa, mỗi bước đi của nàng đều khó khăn. Hiện tại nàng lại phạm phải sai lầm to lớn nhường này, Lý Minh e rằng sẽ cực kỳ phẫn nộ.
Lý Dung nhìn y, sau hồi lâu, nàng bật cười nói, “Ngươi uy hiếp ta!”
Tô Dung Khanh chỉ im lặng nhìn Lý Dung. Không biết vì sao, nàng vẫn cười và lặp lại câu nói trên lần nữa, “Ngươi thế nhưng lại uy hiếp ta?”
Tô Dung Khanh mím môi chậm rãi nói, “Điện hạ, thần là vì muốn tốt cho Người”
“Ngươi không phải vì muốn tốt cho ta”, Lý Dung từ tốn khẳng định, “Ngươi chỉ vì lo cho Tô gia và quyền lực của các thế gia sau lưng ngươi mà thôi! Tô Dung Khanh, thật ra có tư tâm cũng chẳng sao cả nhưng đừng nói chuyện như thể mình đường hoàng, chính nghĩa như vậy!”
Nói xong, Lý Dung bước ra ngoài, Tĩnh Lan lập tức bung dù, đưa Lý Dung về phía xe ngựa ngoài cổng.
Lý Dung ngẩng đầu bước đi, nàng chậm rãi nói, “Tô đại nhân cũng không cần uy hiếp ta. Ngươi muốn cáo trạng thì cứ đi đi. Buổi thượng triều sắp bắt đầu rồi, Bổn cung sẽ chờ Tô đại nhân trên Đại điện!”
Lý Dung nói xong liền đi lướt qua Tô Dung Khanh.
Tô Dung Khanh vô thức siết chặt tay thành quyền, vào một khoảnh khắc nàng chuẩn bị rời đi, y đột nhiên lên tiếng, “Sao Người có thể không tin ta?”
Lý Dung quay đầu lại, nhìn về phía Tô Dung Khanh đứng cách đó không xa. Thân thể y hơi run rẩy, tựa như đang cố hết sức kiềm nén cảm xúc của mình, y gian nan bật thốt, “Điện hạ, vì sao Người nhất định phải xem lòng tốt của mỗi người thành ác ý? Việc hiện tại mà Điện hạ đang làm, trăm hại mà không một lợi. Điện hạ, Người đang cầu mong cái gì đây?”
“Ta cũng không biết”
Lý Dung cười khổ, “Có lẽ cầu mong tâm hồn thanh thản chăng?”
Tô Dung Khanh ngẩn người, Lý Dung bước đến trước mặt y. Tô Dung Khanh cầm ô, Lý Dung đứng đối diện y, mưa to theo tán ô rơi xuống, tạo ra một thế giới nhỏ bé chỉ dành riêng cho họ.
Lý Dung ngẩng đầu nhìn y, khoảnh khắc ấy thời gian tựa như không còn ranh giới, kiếp trước và kiếp này, đã nhập chung làm một. Trong mắt Tô Dung Khanh có chút hoảng hốt, Lý Dung bật cười nói, “Tô đại nhân, trước kia ta từng cho rằng, chúng ta là người đi chung một đường. Nhưng sau rất nhiều năm suy nghĩ, ta mới phát hiện điều đó thật ra không đúng”
“Ngươi có thể vì gia tộc vứt bỏ hết thảy, cả lương tâm, đạo nghĩa, nhân sinh. Trong tương lai có lẽ sẽ có một ngày ngươi trở thành người như Dương Liệt. Hắn thủa niên thiếu cũng từng một lòng nhiệt huyết, nhưng cuối cùng lại vì sự hưng thịnh của gia tộc mà bán nước cầu vinh”
“Nhưng ta làm không được!”
“Nếu ta làm vậy, cả đời của ta, ở nơi này”, Lý Dung nâng tay đặt trước ngực mình, thanh âm bình thản, “Sẽ khó mà bình yên được. Ta không thể vi phạm đạo nghĩa của ta. Hôm nay ta không thể trơ mắt nhìn Tần gia vì đảng phái đấu đá mà mãn môn suy tàn, nếu có một ngày, Tô gia của ngươi gặp phải bất công…”, Lý Dung quan sát thần sắc ngày càng khiếp sợ của Tô Dung Khanh, ung dung mỉm cười, “Ta cũng sẽ không ngồi yên, xem như chẳng biết gì”
“Thật ra, ngươi nói rất đúng. Nếu chỉ vì quyền thế, tất cả những gì ta làm hôm nay không có ích lợi quá lớn. Ta hẳn nên cột chặt vào các thế gia, không nên lập Đốc tra ti, cũng không nên tra vụ án Tần gia. Nhưng ta tmuốn quyền thế, không chỉ chỉ vì muốn đứng trên vạn người”
“Ta còn muốn, ta có thể sống ở thế giới mà ta mong ước”
Tô Dung Khanh ngơ ngác nhìn nàng, Lý Dung biết y không thể hiểu được. Nàng nâng tay lên, dịu dàng phủi đi chiếc lá khô rơi trên bờ vai y.
Nàng đè thấp giọng, “Chính vì thế Tô đại nhân không cần khuyên ta hay cản ta, vì ngươi khuyên không được cũng ngăn không được. Thái Tử và ta không đi chung một con đường, ngươi cứ yên tâm phụ tá đệ ấy là được. Con đường của ta, ta sẽ tự mình đi. Nếu Tô đại nhân không đồng ý…”, Lý Dung nâng mắt mỉm cười, “Cứ việc mang hết ra đây, Bổn cung chấp hết”
Nói xong, Lý Dung liền xoay người bước nhanh lên xe ngựa.
Sau khi nàng lên xe liền nhắm mắt ngủ bù.
Mà lúc này, Bùi Văn Tuyên đã mang theo người chạy đến ngoài thành.
Hắn cầm lệnh bài của Đốc tra ti và của phủ Công chúa, mang theo tinh anh ám vệ chạy thục mạng. Nhưng vừa ra khỏi thành không lâu, ám vệ liền tiến đến nói, “Đại nhân, có người đi theo”
Bùi Văn Tuyên liếc nhìn xung quanh một vòng, sau khi suy nghĩ một chốc, hắn thấp giọng nói, “Đi tìm một khách điếm, trước dừng chân nghỉ ngơi”
“Nghỉ ngơi?”, ám vệ có chút kinh ngạc, Bùi Văn Tuyên đáp, “Đúng, đi thôi”
Bùi Văn Tuyên đã ra chỉ định, mọi người chỉ có thể làm theo. Bọn họ tìm một khách điếm nghỉ ngơi, vừa tiến vào phòng, Bùi Văn Tuyên liền tìm một ám vệ có thân hình tương tự mình sau đó bảo một người khác đi đến vách núi gần đó, cột một sợi dây thừng vào đại thụ bên cạnh vách núi.
Đợi đến khi mọi thứ chuẩn bị xong, trời cũng đã sáng. Lúc này mặt trời đâm thủng những tầng mây nhú lên, cơn mưa đêm đã tạm dừng, nhân mã của Bùi Văn Tuyên lại lần nữa khởi hành. Lần này đội ngũ của họ thay bằng xe ngựa, Bùi Văn Tuyên ngồi trong xe, hướng phương xa bước vào.
Bên trong hoàng cung, khi một tiếng “nhập điện” xướng lên, nhóm thần tử đồng loạt mặc áo đen viền đỏ, cầm thẻ chầu trong tay, nối đuôi nhau tiến vào Đại điện.
Lý Dung dẫn đầu hàng ngũ, những thần tử phía sau nàng đều lặng lẽ đánh giá nàng. Đợi đến khi tiến vào Đại điện, Lý Dung liền ưu nhã đứng cạnh Lý Minh. Vừa khai triều, Lý Minh đã trực tiếp gọi tên Lý Dung, “Bình Lạc”
Lý Dung bước ra khỏi hàng, tiếp đến liền nghe thấy thanh âm kiềm nén ý giận của Lý Minh vang lên, “Đêm qua trẫm nhận được tấu chương, nói con ban đêm xông vào Hình Bộ cướp đi cả nhà Tần gia?”
Lý Dung nghe Lý Minh nói xong liền quỳ xuống, Lý Minh ném tấu chương trong tay xuống, cả giận quát, “Sao nào, chẳng lẽ đến Hình bộ làm loạn đến nghiện rồi?! Lần trước không phạt con, con nghĩ trẫm thật sự cho phép con mục vô pháp kỷ, muốn làm gì thì làm như vậy sao?! Trẫm là bảo con đi tra án chứ không phải bảo con đi càn quấy. Lý do con nửa đêm nửa hôm cướp người Tần gia đi là vì cái gì hả?!”
“Bẩm Bệ hạ…”, Lý Dung dập đầu, cung kính nói, “Vụ án Tần gia nếu do nhi thần quản vậy người của Tần gia nên do nhi thần trông giữ. Nhi thần trước đây đừng nói muốn thẩm vấn người Tần gia, ngay cả gặp cũng không gặp được. Để biết rõ chân tướng vụ án, nhi thần chỉ có thể bất đắc dĩ làm ra chuyện cướp ngục thế này”
“Vậy sao con không mang người trả lại?”
Lý Minh nhíu mày, Lý Dung bình tĩnh đáp, “Hiện giờ theo lời khai của Tần đại nhân, nhi thần không dám”
“Điện hạ đây là có ý gì?”
Hình bộ thượng thư Tạ Lan Thanh mang theo vài phần châm chọc lên tiếng, “Ý nói Hình bộ của ta muốn mưu hại Tần đại nhân sao?”
“Thật sự có lo lắng chuyện này”
Lý Dung trực tiếp đáp lại, Tạ Lan Thanh phẫn nộ đến bật cười, “Tốt, rất tốt, nếu đã nói đến mức độ này, Bệ hạ, vi thần có một câu không thể không nói”
Lý Minh nhíu chặt mày, từ tốn nói, “Tạ đại nhân, Bình Lạc còn trẻ, nói năng không lựa lời, khanh đừng để trong lòng”
“Bệ hạ”, Tạ Lan Thanh thần sắc bi thương “Ngài biết rõ Điện hạ còn nhỏ sao lại có thể xem việc triều chính như trò đùa, giao một vụ án mấu chốt như vụ án Tần gia án như thế mấu chốt việc, giao cho Bình Lạc Điện hạ?!”
“Tạ đại nhân…”
“Bệ hạ, Người yêu thương nữ nhi, vi thần có thể hiểu được. Nhưng giao một quyền lực to lớn thế vào tay Bình Lạc Điện hạ chẳng khác gì để trẻ nhỏ đùa với đao kiếm và làm người khác bị thương. Người thấy từ khi Bình Lạc điều tra vụ án Tần gia đến bây giờ đã làm ra bao chuyện hoang đường rồi? Xông vào hình bộ, đánh nhau với quan viên ở đó; Xông vào nhà thần tử đánh gãy tay người hầu nhà người ta; bây giờ thậm chí còn cướp ngục, thật sự là không xem kỉ cương vương pháp là gì! Bình Lạc Điện hạ không những không biết hối cải mà còn tiếp tục hành sự quá đáng hơn. Bệ hạ, nếu Người không ngăn cản và trừng phạt sẽ dẫn đến một sai lầm to lớn!”
Nói xong, Tạ Lan Thanh liền quỳ xuống, cả triều cũng một mảng phụ hoạ, sôi nổi quỳ theo, hô vang “cắt bỏ đất phong, gia tăng khiển trách”.
Không khí trên triều sôi sục, Tạ Lan Thanh từ đó kích động lớn tiếng hô, “Bệ hạ, nếu Bệ hạ kiên quyết thiên vị Bình Lạc Điện hạ, lão thần hôm nay liền cáo lão hồi hương, để tránh ngày sau thấy cảnh Điện hạ náo loạn triều đình mà trong lòng đau đớn. Vẫn mong Bệ hạ chấp thuận!”
Tạ Lan Thanh nói xong liền tháo phát quan trên đầu xuống đặt cạnh người.
Những thần tử bên cạnh ông ta cũng sôi nổi tháo phát quan xuống, học theo bộ dáng của Tạ Lan Thanh, đặt phát quan cạnh người.
Lý Minh nâng mắt nhìn nữ nhi trước mặt vẫn luôn trầm mặc, sau hồi lâu mới nói, “Bình Lạc, con cũng nghe rồi đấy, gây ra tai hoạ lớn như vậy, con có tra ra được gì chưa?”
“Dạ chưa”
Lý Dung dập đầu xuống đất, bình tĩnh nói, “Sau khi nhi thần tra án thì phát hiện, toàn bộ nhân chứng đều bị giết, phần lớn chứng cứ cũng bị tiêu hủy. Hiện tại nhi thần vẫn đang tiếp tục điều tra, xin Bệ hạ cho thêm chút thời gian”
“Nhân chứng đều đã chết?”
Lý Minh khiếp sợ hỏi lại một lần, “Thế nhưng đều đã chết?!”
♪Tác giả có lời muốn nói♪
【 Tiểu kịch trường 】
Tạ Lan Thanh, “Bệ hạ, nếu Bệ hạ kiên quyết thiên vị Bình Lạc Điện hạ, lão thần hôm nay liền từ quan về quê! Ngài xem rồi làm đi!”
Lý Minh, “Cút nhanh, nhìn thấy ngươi liền phiền”
Lý Dung, “Ồ? Rất tốt, Tạ đại nhân cứ đi đi, ta sẽ cho người của ta thay thế. Ta thấy Phò mã khá thích hợp”
Tạ Lan Thanh, “Chẳng lẽ ta còn không phải người thích sỉ diện? Các ngươi ngay cả giả vờ níu kéo một chút cũng không làm?”
Mọi người, “Đi thong thả, không tiễn, tạm biệt”
Tạ Lan Thanh, “Uhm, nếu mọi người đã có ý giữ ta lại như vậy, ta đành ở lại vậy!”
Mọi người, “…”
♪Góc tám nhảm♪
Thật sự mỗi lần đọc đến anh Khanh là thấy thốn lòng, có lẽ đúng như Dung Dung nói, anh chưa đủ can đảm để vứt bỏ mọi thứ và theo đuổi thứ mình muốn. Không như anh Tuyên ? cho nên lì lợm la liếm mới có vợ nha mọi người
À hôm nay tròn một năm đăng truyện a, lê lết bao lâu chưa hết đc một cuốn, cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ Tây nha, muah ?
Mới des tấm ảnh nhân dịp kỉ niệm tặng mọi người xem. Cre: Y Xuy Ngũ Nguyệt
