“Là ca ca chưa nói rõ ràng, sở dĩ hướng Vân Tấn ngươi đề yêu cầu này, cũng là muốn mời ngươi hỗ trợ.” Tôn Bản Thiện thấy hắn một bộ bộ dáng muốn từ chối, vội vàng nói, “Gần đây vi huynh cảm thấy lối vẽ tranh tinh vi có chút thành tựu, nên muốn vẽ nên một bức tranh hải đường xuân thụy, càng nghĩ, trong đám người vi huynh nhận thức nhận được mỹ nhân chỉ có đệ đệ ngươi.”
Tuy rằng bị người so sánh mỹ nhân, Ninh Vân Tấn lại cũng không thèm để ý, niên đại này khen mỹ nhân chính là không phân biệt nam nữ, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới mình cư nhiên còn có ngày này, nhịn không được nổi lên đắc ý, xem ra những năm gần đây bảo dưỡng và tu luyện không phải không có hiệu quả.
Hơn nữa nếu như là lối vẽ tranh tinh vi, gần giống với tranh sơn dầu, Ninh Vân Tấn thật sự muốn nhìn một chút trong mắt người ngoài mình đến tột cùng là bộ dáng thế nào, hắn nghĩ nghĩ nhân tiện nói, “Nếu là Quý Khanh huynh thỉnh cầu, tiểu đệ cũng chỉ thuận không thể không theo, chẳng qua sau khi tranh này xong, cần phải để cho đệ đệ ngắm nhiều vài ngày.”
“Cho dù là đưa ngươi một bức cũng được.” Tôn Bản Thiện kích động mà nói, “Chẳng qua phải trì hoãn thêm Vân Tấn thời gian vài ngày.”
Hai người thương nghị một phen, liền quyết định vẽ hai tấm, nhất cử nhất động đều lấy cảnh khác biệt.
Tranh động tác chính là tràng cảnh Ninh Vân Tấn trong viện Lưu Danh của mình múa kiếm. Xung quanh viện Lưu Danh của hắn có một số loài hoa tử vi, đến mùa hạ đỏ, trắng, tím, hồng, hoa nở đầy từng cây, cực kỳ xinh đẹp. Ở trong loại bối cảnh này, hắn mặc một thân trường bào màu trắng có thêu thân trúc phảng phất như nhẹ nhàng khởi vũ, vũ động mang theo tua kiếm dải đỏ của trường kiếm, thật sự là giống như trích tiên hạ phàm.
Tôn Bản Thiện giữa bất tri bất giác nhìn ngây người nhiều lần, trong mắt tràn đầy mê luyến, đáng tiếc Ninh Vân Tấn quá mức chuyên tâm làm người mẫu, hoàn toàn không phát hiện.
Bọn họ tiêu phí thời gian ba ngày mới hoàn thành bức tranh vẽ thủy mặc này, trong đó Tôn Bản Thiện xé bỏ không ít bản thảo vẽ đẹp. Ninh Vân Tấn ngược lại cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, hắn nhìn những bức tranh phác họa tương tự đều rất không tồi, cố tình Tôn Bản Thiện lại quật cườn mà cho rằng không có nắm chắc khí chất của hắn, kiên định muốn vứt đi.
Hoàn thành một bộ phận bộ tranh thủy mặc này, công việc của Ninh Vân Tấn liền tính hoàn thành, tiếp đó là bức vẽ thứ hai, đây là bức tranh Tôn Bản Thiện muốn nhất, cuối cùng hắn lấy thủy tạ Ninh phủ làm cảnh. Vẽ bức này Ninh Vân Tấn ngược lại bớt nhiều việc, chỉ cần thành thành thật thật mà nằm ở ghế quý phi đọc sách là được.
Bức họa này đồng dạng mất không ít thời gian, mấy ngày hôm trước thời tiết oi bức phải nằm không động vẫn có chút mệt người, hôm nay cuối cùng mát mẻ một chút, gió nhẹ thổi khoan thai, Ninh Vân Tấn cư nhiên quên Tôn Bản Thiện còn ở, thật sự ôm sách mà ngủ.
Chờ sau khi hắn tỉnh lại Ninh Vân Tấn phát hiện Tôn Bản Thiện người đã sớm không ở, chỉ có Tịch Nhan và Tử Uyển hai nha hoàn ngồi ở bên cạnh thêu hoa.
Ninh Vân Tấn dụi dụi mắt, lười biếng hỏi, “Quý Khanh huynh đâu?”
Từ Uyển che miệng nở nụ cười, “Tôn công tử đã sớm đi rồi, thấy công tử ngươi ngủ rất say thì cũng không khiến gọi ngươi dậy.”
Ninh Vân Tấn âm thầm trách mình thật sự sơ suất quá mức, gần đây chung quy để Tôn Bản Thiện ở bên cạnh mình lắc lư, cư nhiên còn quen thuộc sự hiện hữu của hắn, cũng không đề phòng động tĩnh của hắn.
“Hôm nay hắn vẽ xong rồi sao? Tại sao lại sớm đi như thế.” Hắn ngạc nhiên nói. Mấy ngày nay Tôn Bản Thiện chung quy là chầm chậm chầm chậm đến trước cơm tối mới đi, cho nên Ninh Vân Tấn mới hỏi điều này.
Nhắc tới việc này Tịch Nhân cũng vui vẻ, cười nói, “Công tử ngài không biết, sau khi ngài ngủ Tôn công tử giống như trúng tà, nhìn bộ dạng của ngài hai mắt tỏa sáng, lả lướt vài nét bút đã vẽ một tấm, như là nâng bảo bối đi về.”
“Không sai, công tử ngài không nhìn thấy bộ dáng kia của hắn đâu!” Từ Uyên bổ sung nói, “Tôn công tử nói mấy ngày kế tiếp hắn muốn dốc lòng đem họa tác hoàn thành, ít ngày nữa đem đăng môn bái phỏng.”
Ninh Vân Tấn ngáp một cái, nếu đã vẽ xong vậy mình không còn chuyện gì, chỉ cần chờ xem thành phẩm. Hắn vừa mới đem việc này đặc ở sau đầu, đột nhiên cảm giác được có đồ phá không mà đến.
‘Ám khí’ kia tốc độ quá chậm, Ninh Vân Tấn nghiêng đầu đã né qua, trực tiếp rơi ở trên nhuyễn tháp. Thấy mền gấm thêu hoa hồng mình thích nhất rơi xuống một đống bùn, mặt của hắn nhất thời đen. Mền giường này còn là Ninh Xảo Hân năm trước tự tay thêu cho hắn, nếu không phải vì lần này vẽ vẽ nào bỏ được lấy ra.
Hắn hung hăng mà trừng hướng nơi ‘Ám khí’ phát ra, lạnh lùng nói, “Tiểu Tam nhi, cấp bậc lễ nghĩa của ngươi đâu?”
“Không cho phép gọi ta Tiểu Tam nhi.” Ninh Vân Tường tuy rằng còn nhỏ, cũng không biết ‘Tiểu Tam nhi’ là có ý gì, nhưng mà hắn theo bản năng cảm thấy Nhị ca gọi mình như vậy nghe qua không thoải mái. Hắn sưng mặt nói, “Ta cũng không cố ý, không phải một cái mền giường sao, trở về để nương ta đền ngươi.”
“Ai, đi ra!” Ninh Vân Tấn nghe ra trong bụi hoa không xa tựa hồ có người, quát.
Người trong bụi hoa tựa hồ bị dọa, nhánh cây lay động vài cái, đi ra một tiểu nha đầu chật vật. Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn, trên quần áo dính đầy bùn, nguyên bản tóc bím thắt đẹp cũng bị người kéo rối, tóc lộn xộn.
Vừa thấy dạng này, Ninh Vân Tấn đã biết tiểu tử kia vì sao nói không phải cố ý, rõ ràng mình là gặp vạ lây. Hắn giận run cả người, trừng Ninh Vân Tấn nói, “Ngươi lại ăn hiếp Xảo Bình, đã quên ta lần trước đã nói với ngươi như thế nào?”
Nói thật Ninh Vân Tường có chút sợ Nhị ca này, nhưng mà hắn được Bội Hoa nuông chiều, lại sắp đến tuổi chó cũng ngại, thật sự cứng cổ nói, “Ai kêu nàng cư nhiên dám cáo trạng, ta không đánh nàng đã tính không tồi rồi. Nương nói, nàng là người nha hoàn nuôi, căn bản không xứng làm tiểu thư Ninh phủ.”
Ninh Vân Tấn giận dữ hóa cười, từng bước một chậm rãi hướng hắn đi đến.
Ninh Vân Tường bị nụ cười trầm ngầm ngầm của hắn dọa sợ, vừa run run lui về phía sau, vừa mạnh miệng mà mắng, “Ngươi đừng ỷ vào là Nhị ca ta thì xằng bậy, ngươi nếu là dám đánh ta, ta liền nói cho nương ta biết.”
“Cáo mượn oai hùm học không tồi.” Tuy rằng biết tiểu hài tử sẽ hiểu được cái gì là ‘Nha hoàn nuôi’ nhưng từ ngữ nhất định là từ miện đại nhân nghe được, chỉ có thể trách người dạy hắn không tốt.
Nhưng mà Ninh Vân Tấn nhìn thấy hắn đã phiền, ngày đó nếu không phải nhìn thấy tiểu tử này đang ăn hiếp Ninh Xảo Bình, hắn cũng sẽ không bỏ qua nhìn mặt lão sư lần cuối. Trước đó Ninh Vân Tấn không giận chó đánh mèo tên này là vì hắn thay đổi, không nghĩ tiểu tử này chính là làm càng bí mật mà thôi.
“Yên tâm, Nhị ca mới lười đánh ngươi.” Ninh Vân Tấn âm trầm mà mỉm cười, đột nhiên vận khí xông lên trước bắt cổ hắn đem người mắc lên trên khoảng không của một gốc cây đại thụ ở hoa viên.
“A a a a a a!” Đột nhiên bị xách lên một nhánh cây ở trên tầng cao, Ninh Vân Tường sợ tới mức phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo. Hắn quơ tay chân muốn bắt được đồ có thể cố định thân thể, nhưng mà càng giãy dụa càng là phí công vô lực. Nghe thấy bạch gấm phát ra tiếng rách, hắn nhất thời cứng lại rồi một cử động nhỏ cũng không dám một chút, buồn rười rượi nói, “Nhị ca, Nhị ca, mau thả ta xuống. Ta biết sai rồi.”
Ninh Vân Tấn ngửa đầu, nhìn hắn, mặt không đổi sắc hỏi, “Vậy ngươi nói xem, ngươi đến tột cùng làm sai chỗ nào.” Nói xong, hắn hướng phía Ninh Xảo Bình quắc tay, tiểu nha đầu như là bị một màn này dọa đến, bất quá vẫn là khiếp sợ mà đi đến bên cạnh Ninh Vân Tấn, nắm chặt chân hắn.
Nhìn thấy tay mình ở trên quần áo xinh đẹp của Nhị ca trét không ít bùn đất, tiểu nha đầu vội vàng lại duỗi cánh tay lau đi, kết quả tự nhiên là càng lau càng bẩn, cuối cùng vẻ mặt nước mắt vô thanh vô tức chảy, miệng hàm hồ mà nức nở nói, “Nhị ca, Nhị ca, xin lỗi…”
Tiểu cô nương nhu thuận đến quả thạt không giống hài tử tuổi của nàng, Ninh Vân Tấn nhịn không được đau lòng, hắn sờ sờ tóc nàng hỏi, “Nhị ca không phải nói qua với ngươi, có việc thì tìm đến ta sao?”
Nếu không phải lần đó nhìn thấy Ninh Vân Tường vì đoạt hộp nhạc mình cho Ninh Xảo Bình, đem tiểu nha đầu chặn ở góc chết đánh, thậm chí kéo đầu nàng đập tường, còn không biết nàng chịu bao nhiêu ủy khuất nữa. Vật kia chính là mình ngẫu nhiên đi dạo phố ở cửa hàng tây bới được, tại niên đại này xem như đồ chơi mới lạ, liền đưa cho tiểu nha đầu chơi, không nghĩ tới còn làm nàng chọc tai họa, xác thật khiến Ninh Vân Tấn hối hận.
Ninh Xảo Bình nức nở nói, “Di nương nói không thể quấy rầy Nhị ca dụng công, di nương còn nói, đây là chuyện hậu trạch, không thể nói với người biết…”
Ninh Vân Tấn trong lòng thở dài, biết đây là Triệu di nương đang tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng chính là vì mình tốt, mình thân là nhi tử cũng không thể vì một thứ nữ cùng kế mẫu đối mặt.
Ninh Vân Tường bị bắt ở không trung kêu khóc nửa ngày, thấy không ai quan tâm mình, cư nhiên dừng lại sợ hãi. Ánh mắt của hắn sắc bén, xa xa nhìn thấy vài nha hoàn vây quanh một nữ nhân mặc y phục đẹp đẽ quý giá đang hướng bên này vội vã đi tới, lập tức kêu to lên, “Ta không sai, ta không sai, không đúng là đồ đê tiện nha hoàn nuôi, Nhị ca ngươi dựa vào cái gì giáo huấn ta!”
“Đó là muội muội của ngươi.” Ninh Vân Tấn tự nhiên cũng nghe tiếng bước chân, biết là tiểu tử này dựa núi đến, lại chỉ là lạnh lùng mà nói, “Ngươi vẫn không cho là mình làm sai sao?”
“Ta không sai!” Ninh Vân Tường đã nhìn thấy nương mình sắp đến, kiêu ngạo mà hét lớn, “Chờ ta trưởng thành thi công danh, khiến gia gia và phụ thân vui vẻ, một ngày nào đó phải đem ngươi đuổi ra phủ. Nương nói, Ninh phủ ngày sau là của ta.”
Ninh Vân Tấn cảm thấy buồn cười, căn bản mặc kệ hắn, ngược lại xoay người phòng tuyến nhìn phía Bội Hoa đến.
Chỉ nghe một tiếng giọng nữ sắc nhọn, quát lớn, “Ninh Vân Tấn ngươi làm gì, còn không đem Vân Tường thả xuống.”