Nói đến đây, hắn ở trong bóng tối liếc mắt nhìn qua Diệp Khai một chút, bỗng nhiên chơi xấu, nhấc chăn chen vào chỗ Diệp Khai, thản nhiên nói: “Chỉ có 7 ngày mà thôi, có lẽ anh không thể tôn trọng em như mình từng nói.”
Diệp Khai không hiểu, cậu vừa mới thoáng sững sờ trong giây lát khi cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn thì đã bị Trần Hựu Hàm kéo vào lòng một cách bá đạo mà hôn môi. Nụ hôn kia của hắn khiến cho người ta không còn đường lui, nhưng cũng không vội vã. Diệp Khai mới chỉ hôn 2 người, khó có thể so sánh kỹ năng hôn, chỉ cảm thấy mình bị hôn đến mềm cả người. Nhưng có thể khẳng định rằng nếu hiện giờ có một lọ hoa rơi xuống, chắc hẳn cậu cũng không thể phân tâm ra để mà đỡ.
Hôn mãi hôn mãi lại có dấu hiệu lên tinh thần trở lại, hai chân cậu co quắp, hoảng hốt tránh khỏi bộ phận nóng bỏng nào đó chọc vào mình, đẩy Trần Hựu Hàm ra, hỏi một cách không thể tưởng tượng nổi: “. . . Không phải anh vừa tắm nước lạnh rồi à?”
Thì ra Diệp Khai biết.
Trần Hựu Hàm trở mình nằm xuống với cậu, vừa ổn định lại hơi thở vừa thấp giọng cười: “Người anh đang ôm là em, dù bây giờ có ném anh đến Nam Cực thì anh cũng không thể bình tĩnh nổi.”
Dáng vẻ khi thở dốc của hắn không cần nhìn cũng khiến cho người ta cảm thấy gợi cảm chết đi được.
Diệp Khai nhỏ giọng hỏi: “Hựu Hàm ca ca, hai năm nay anh. . . không có ai sao?”
Trần Hựu Hàm trầm mặc: “Em muốn nghe anh nói thật không?”
Diệp Khai không trả lời mà hỏi lại: “Anh muốn nói dối em sao?”
“Không có, hai năm nay anh không có ai cả.” Trần Hựu Hàm nói ngay lập tức: “Từ kỳ nghỉ hè năm em 17 tuổi đến nay, từ đầu đến cuối anh chỉ có mình em.”
Cậu đã từng thử dò xét.
Trần Hựu Hàm cũng từng ám chỉ.
Nhưng đây là lần đầu tiên nghe hắn thẳng thắn nói rõ ra, Diệp Khai vẫn không kìm được mà nhếch môi cười. Cậu phải nằm úp sấp trên gối đầu, vùi mặt vào gối để bình tĩnh lại một chút, mới ngập ngừng hỏi một vấn đề khác: “Hai năm qua anh sống có tốt thật không?”
Cậu muốn nghe. Muốn nghe Trần Hựu Hàm chính miệng nói.
Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng nói: “Nói thật thì vẫn ổn. Trừ việc không được gặp em ra thì GC đã đi vào quỹ đạo, anh cũng có nhiều việc mới phải làm, ba anh vẫn khỏe mạnh, thật sự cũng không có việc gì để chê trách.” Hắn dừng lại một chút, nhớ tới việc Diệp Khai đã nhìn thấy thư thông báo bệnh tình nguy kịch mà hắn đặt trong phòng làm việc, thế là lại nói thêm. “Đã từng bị ốm một lần, bị bệnh viện gửi giấy thông báo về, nhưng dù sao cũng được cứu rồi, cũng chẳng có gì hay để nói.”
Dù đã biết chuyện này, nhưng khi thấy Trần Hựu Hàm nói một cách thản nhiên qua quýt như thế, như thể trận ranh giới sinh tử kia chỉ là kết quả của một trận đấu tennis bình thường, Diệp Khai vẫn không khỏi cảm thấy chua xót.
Cậu có rất nhiều người yêu mình, nhưng Trần Hựu Hàm lại chỉ có một mình Trần Phi Nhất. Trần gia lục đục với nhau, từ khi mới sinh ra hắn đã là một cái bia ngắm. Cái gì mà tình yêu của bậc cha chú, của họ hàng thân thích, Trần Hựu Hàm chẳng có gì cả. Hắn chỉ có những cuộc đấu tranh vô tận, tranh đấu rồi lại tranh đấu không ngừng. Nếu như Trần Hựu Hàm mà thực sự có làm sao, thì có lẽ số nước mắt thật lòng rơi cho hắn khéo còn chẳng chứa đầy một cái bát con con.
“Cố Tụ . . . Cố Tụ đối tốt với anh chứ.”
Cậu nói rất đột ngột, nhưng hình như Trần Hựu Hàm lại hiểu được. Trong mắt hắn nổi lên ý cười nhạt nhẽo, Trần Hựu Hàm “Ừ” một tiếng, “Cậu ta là một người rất chân thành, coi anh như một người bạn.”
“Anh ấy biết chuyện chúng ta chia tay sao?”
“Biết, cậu ta chính là người đã đưa anh đến bệnh viện, lúc ấy bị xuất huyết dạ dày. Nếu không có cậu ấy có khi anh đã chết thật rồi.”
Cố Tụ là ân nhân cứu mạng của Trần Hựu Hàm. Làm tròn một chút thì cũng coi như ân nhân cứu mạng của Diệp Khai. Nếu không có anh ấy, Trần Hựu Hàm sẽ chết. . . Suy nghĩ này thoáng xẹt qua đầu cậu, như một ngôi sao băng quét qua bầu trời đêm, nó chỉ là đơn giản mà bay qua một cái như vậy, nhưng lại để lại một cái đuôi đứt lìa khỏi Trái Đất — Trái tim Diệp Khai bỗng thắt lại, con ngươi cũng đau đớn co lại.
Liệu có khi nào? Có khi nào Trần Hựu Hàm cứ thế mà chết đi, mà cậu thì mãi mãi cũng không bao giờ biết rằng Trần Hựu Hàm vẫn luôn yêu mình, cậu thậm chí — thậm chí còn nắm tay bạn trai mới đến dự đám tang của hắn, đi quét mộ, tặng hoa cho hắn.
Suy nghĩ này không có chút lý do nào, nhưng khung cảnh lại chân thực như thể nó đã xảy ra. Sự hoảng sợ cướp đi mọi thần thái trong mắt cậu trong giây lát, Diệp Khai đột nhiên ngồi dậy, lồng ngực cậu lên xuống dữ dội, nhưng lại cảm thấy lượng dưỡng khí hít vào càng lúc càng ít đi.
“Em sao vậy?” Trần Hựu Hàm đưa tay bật đèn, nhìn thấy Diệp Khai đang nắm chặt góc chăn, mồ hôi lạnh trượt dài trên thái dương cậu.
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn hắn.
Sắc mặt cậu tái nhợt, hai tròng mắt màu đen như là đang rơi vào một cơn ác mộng kinh hoàng. Cậu nhìn Trần Hựu Hàm, nhưng ánh mắt lại không rơi trên khuôn mặt hắn mà như đang rơi vào một khoảng hư không vô định nào đó. Khoảng hư không kia là một xoáy nước khổng lồ, là bọt biển màu đen, là một đại dương sâu thẳm không thể đo lường được.
Cái nhìn này của Diệp Khai, cả đời Trần Hựu Hàm không bao giờ dám quên.
“Hựu Hàm ca ca. . .” Diệp Khai vươn tay, trước khi chạm vào khuôn mặt Trần Hựu Hàm thì vẻ mặt trống rỗng của cậu đột nhiên thay đổi, sau đó cậu lảo đảo chạy xuống giường.
Cửa nhà vệ sinh bị đẩy mạnh ra, trong tiếng rung chuyển của cánh cửa nhôm kính truyền đến tiếng nôn khan của Diệp Khai.
Nỗi bi thương to lớn quét qua mọi thứ, đến mức khiến cậu thiếu điều nôn cả trái tim của mình ra.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán rồi nhỏ xuống thành bồn cầu màu trắng. Sự nhu động của ruột và cổ họng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần. Sau khi ý thức quay trở lại, ánh mắt Diệp Khai dần dần tỉnh táo.
Cậu đau khổ mà tỉnh táo miêu tả lại khung cảnh đã có thể xảy ra kia, hình ảnh giống như một đống đổ nát. Rất nhiều năm sau, cậu sẽ quên đi khuôn mặt của Trần Hựu Hàm, sẽ hời hợt kể lại chuyện họ đã từng yêu nhau, chỉ là về sau không còn yêu nữa, và khi có ai đó nhắc đến tên hắn, cậu sẽ lịch sự mà tỏ ra tiếc nuối hắn qua đời khi còn trẻ, phụ họa nói với họ, rằng đúng vậy, hắn là một người rất tốt.
Cậu sẽ mãi mãi không biết bí mật về chiếc nhẫn sapphire kia, biết đến chiếc ván trượt tuyết vài nghìn đô được đặt trong bộ sưu tập trị giá hàng chục triệu của hắn, và cả câu nói trịnh trọng [Con muốn kết hôn với em ấy] mà hắn nói với ba mình.
Có tiếng xả nước từ bồn cầu, một lúc sau là tiếng nước chảy từ bồn rửa mặt. Diệp Khai nằm sấp trên đó, điên cuồng mà súc miệng rửa mặt. Những giọt nước lạnh ngắt trượt xuống trên mặt cậu, Diệp Khai ngẩng đầu, nhìn hốc mắt đỏ đến tuyệt vọng của mình trong gương.
Trần Hựu Hàm không đi vào. Hắn chỉ dựa vào tường đứng đó, không nhìn Diệp Khai, cũng không dò hỏi.
Sau chừng năm phút, Diệp Khai cuối cùng cũng bước ra ngoài trong im lặng. Vạt áo cậu đã ướt sũng. Trần Hựu Hàm lặng lẽ đưa cho cậu một điếu thuốc vừa được châm.
Cậu liếc nhìn Trần Hựu Hàm một cái, cố gắng bình tĩnh nhấp hai hơi thuốc lá, cuối cùng, vẫn không kìm được cảm giác chua xót nơi khoang mũi, Diệp Khai khàn khàn nói: “Anh tốt nhất là phải sống cho thật tốt.”
Trần Hựu Hàm cười cười: “Anh hứa với em.”
Hắn ôm lấy cậu vào trong vòng tay mình.
“Anh hứa với em. Bức thư thông báo kia anh vẫn còn giữ lại, đang để trên bàn làm việc. Tiểu Khai, những ngày đó sau khi tan làm anh liền sống mơ mơ màng màng, lúc ra khỏi phòng cấp cứu bác sĩ đã nói rằng nếu anh muốn chết thì cứ uống tiếp. Anh vẫn chưa đợi được sự tha thứ của em, sao dám tùy tiện chết đi chứ? Anh chết rồi, vậy thì đến người để hận em cũng không còn nữa, sao có thể bắt đầu sống một cuộc sống vui vẻ?” Hắn hôn lên mái tóc đen của Diệp Khai, “Anh đã hứa với em rồi. Đừng khóc nữa có được không, hửm?”
Hắn nâng mặt Diệp Khai lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, “Bảo Bảo, sao mà đến cả lúc khóc em cũng xinh đẹp thế này nhỉ?”
Mặt Diệp Khai vẫn không có chút cảm xúc nào, sắc mặt thì vẫn tái chợt, chỉ có ánh mắt là dần trở nên hung dữ.
“Em quan tâm anh như vậy, anh tưởng thật rồi đấy?” Trần Hựu Hàm dỗ dành hết lần này đến lần khác, “Nghiêm túc quá đi à, người yêu của Lucas sao lại quan tâm anh đến vậy nhỉ? Anh đào tường thật đấy nhé.”
Diệp Khai rốt cục cũng lên tiếng, mang theo sự châm chọc vi diệu: “Lúc em ở ngoài cửa nhà anh còn khóc dữ hơn thế này, tại sao khi đó anh không ra dỗ em? Là vì lúc đó em không khiến anh động tâm bằng hiện giờ à.”
Cậu nói xong, bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của Trần Hựu Hàm.
“Anh. . .”
Hắn thầm thở dài trong lòng. . . Diệp Cẩn, cậu để tôi phải làm sao đây, phải nói thế nào với em ấy?
Mí mắt ửng đỏ khép lại, Diệp Khai đẩy hắn ra, “Chỉ là nói đùa mà thôi, em vẫn còn nhớ kỹ. Con người ta không thể bị lừa bởi cùng một người những hai lần. Anh có nghiêm túc ra sao cũng chẳng hề liên quan đến em.”
“Anh có thể không?”
Trần Hựu Hàm nhìn Diệp Khai. Hắn nhìn thấy Diệp Khai đã trưởng thành của hắn khoanh tay đứng đó, ngón tay cậu kẹp điếu thuốc màu trắng, Diệp Khai vừa mới khóc, nhìn sắc mặt cậu tái nhợt mà vẫn ung dung.
Đời này của hắn đã từng gặp quá nhiều người có vẻ bề ngoài đẹp đẽ. Nhưng mặc cho bọn họ có đẹp đẽ cỡ nào cũng không cao quý bằng Diệp Khai.
Hắn sẵn sàng diễn kịch với Diệp Khai, thỏa mãn mong muốn trả thù và tâm tư trêu đùa ranh mãnh của cậu, nhưng cũng che giấu đi tâm lý chân thực mà hèn mọn của mình.
“Nói cho anh biết đi,” Trần Hựu Hàm cố chấp mà nhìn cậu, “Hiện giờ anh, có thể nghiêm túc mà yêu đương với em không?”
Sau khi nỗi bi thương dữ dội như dòng sông sôi sục vượt qua núi đèo, cậu cuối cùng cũng rơi vào sự mệt mỏi nhẹ nhàng, Diệp Khai nhếch môi không chút biểu cảm: “Em đã cảnh cáo anh từ trước.”
“Đây là anh tự nguyện. Từ nay về sau, 7 ngày cũng được, 700 ngày cũng được, mà 7 năm cũng không có vấn đề, trái tim này của anh mặc em vứt bỏ trêu chọc.” Trần Hựu Hàm nói rõ ràng từng chữ một, “Anh nghiêm túc, em tùy ý.”
Điếu thuốc rơi ra khỏi miệng. Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khai hơi giật mình, mới là ngày đầu tiên mà thôi, Trần Hựu Hàm đã trực tiếp đưa ra đáp án max điểm, cậu sắp chơi không nổi nữa rồi.