“Đủ ngọt chưa?” Trần Hựu Hàm cầm đến mỏi cả tay, Diệp Khai nhai hai lần rồi lắc đầu.
Trần Hựu Hàm một tay chống cằm một tay cầm bánh, vô lại nói: “Vậy thì lại ăn thêm một miếng, cho nó thêm một cơ hội nữa đi mà.”
Thế là Diệp Khai lại cúi đầu cắn miếng nữa. Lần này cắn được nhân bánh ở giữa, rất ngọt, ngọt đến mức phát đắng, Trần Hựu Hàm lấy về nửa cái còn lại, tự mình cắn một miếng, hỏi: “Đủ ngọt rồi chứ?”
Diệp Khai giả vờ do dự một hồi, không nhịn được mà phì cười. Thấy cậu cười Trần Hựu Hàm mới như trút được gánh nặng trong lòng, cũng cười theo cậu.
Hai người ăn xong bữa sáng trong bầu không khí ngầm hiểu lẫn nhau này, Trần Hựu Hàm xách theo ba lô đi cùng cậu đến khu vực kiểm tra an ninh, “Đến Vancouver đừng quên làm bài tập nghỉ đông đấy.”
CMN, anh cũng biết nói chuyện ghê.
Diệp Khai nhận ba lô, lười biếng nói: “Biết rồi.” Một mình cậu bước vào khu vực kiểm tra an ninh, chỉ giơ một tay lên mà không quay đầu lại.
Hàng người tuy không nhiều, nhưng tốc độ rất chậm. Điện thoại rung lên một hồi, Diệp Khai lấy ra, là một tin nhắn từ Wechat. Cậu mở ra xe,. bên trên avatar của Trần Hựu Hàm có một chấm đỏ, khung chat bên trong viết
‘Quay đầu lại’
Diệp Khai vô thức quay đầu lại tìm hắn, Trần Hựu Hàm vẫn đứng ở chỗ cũ, một tay hắn đút túi quần tùy ý đứng đó, một tay đưa lên vẫy vẫy, nhìn khẩu hình thì hình như là muốn nói “Bye bye”. Diệp Khai cười, cười xong thì lạnh lùng nhắn lại cho hắn 2 chữ ‘nhàm chán’.
Không có chuyến bay thẳng từ Ninh Thị đến Vancouver, sau khi nối chuyến ở Tokyo lại phải bay thêm 10 tiếng nữa, đến khi hạ cánh thì đã là ngày hôm sau, đúng lúc ánh bình minh vừa ló rạng, Diệp Khai ngắm cảnh bình minh hùng vĩ qua cửa sổ máy bay, tùy tiện chụp mấy tấm ảnh, sau khi hạ cánh liền mở mạng gửi vào nhóm chat của cả nhà với gửi riêng cho Trần Hựu Hàm.
Sau khi lấy hành lý, vừa đi về phía lối ra liền nhìn thấy ông ngoại ôm bà ngoại, bà ngoại giơ cao một tấm bảng viết “Diệp Khai bảo bối”. Diệp Khai cả hai tay đều bận đẩy hai chiếc vali nên không thể buông tay được, ngay lập tức đã bị họ ôm chặt một hồi.
Cậu vốn đã rất quen thuộc với Vancouver, về cơ bản thì nơi đây tương đương với quê hương thứ hai của Diệp Khai, mười mấy năm nghỉ phép đều là ở chỗ này, chỗ nào cũng đều đã đi chơi qua cả rồi, bởi vậy mà nói đến chơi cùng ông bà thì thật sự là chỉ chơi với ông bà mà thôi, tiện thể làm bài tập nghỉ đông như Trần Hựu Hàm đã nói.
Hai người già sống một mình trong một khu nhà giàu hẻo lánh, thuê người giúp việc và người làm vườn.
Ông ngoại sẽ đến công ty làm việc vào ban ngày. Diệp Khai nếu chán liền để bà ngoại lái xe chở mình đi dạo quanh thị trấn, hoặc ra khỏi ngoại thành để xem núi tuyết và hồ băng, mỗi ngày ngoại trừ việc làm bài tập ra thì không còn việc gì cả, mỗi sáng tối dắt Alaska đi dạo, thỉnh thoảng giúp bà ngoại làm cỏ và bón phân cho khu vườn.
Người Trung Quốc đều nói đùa rằng, trong vườn hoa của người nước ngoài nào là hoa hồng, tulip và anh túc đỏ thi nhau khoe sắc, bãi cỏ đẹp đẽ gọn gàng, mà trong vườn nhà bà ngoài thì nào là cây hoa anh đào trồng bên cạnh khoai lang, cánh hoa hồng rơi trên luống khoai, dưới giàn hoa tử đằng là từng hàng củ cải trắng giòn tan, đặc biệt mộc mạc, đặc biệt kinh tế.
Diệp Khai đội nón lá, đeo tạp dề rồi đi ủng cao su vào, cậu cầm trên tay một chiếc cuốc hoa, dáng vẻ rất là chuyên nghiệp, bà ngoại vui vẻ chụp cho cậu cả đống ảnh, ảnh chụp post vào nhóm gia đình gây nên một trận thảo luận sôi nổi, kết quả chủ đề thảo luận còn chưa kịp nguội xuống thì ngày hôm sau phát hiện tất cả những cây từng đi ra cuốc của Diệp Khai đều đã chết hết, tình bà cháu lập tức tuyên bố rạn nứt, ngay cả cấp cứu cũng không kịp cấp cứu.
Trần Hựu Hàm cười đến mức không cầm nổi điện thoại, một đoạn video được gửi đến, bên chỗ Diệp Khai đang nắng chói chang, mặt cậu đỏ bừng vì phơi nắng, đội một cái mũ rộng vành nhìn như nông dân trồng hoa. Giữa mùa đông, cậu lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt tủi thân nói: “Em bị bà ngoại đuổi đi rồi.” Cậu võ trang đầy đủ, đự định sẽ không ngừng cố gắng lấy công chuộc tội, kết quả lại nhận được một thông báo như sấm sét giữa trời quang đó là vĩnh viễn không được bước chân vào vườn hoa.
Trần Hựu Hàm nói: “Cho anh xem kiệt tác của em đi.”
Màn hình bị quay lại, hiện lên một khu cảnh điêu tàn hoa lá, Trần Hựu Hàm cười đến sốc hông: “Em nên buông tha cho chúng nó đi, đời này chúng nó khó khăn lắm mới sống được đến thế, không ngờ cuối cùng lại bị em gieo vạ.”
Diệp Khai xị mặt xuống, không chơi nữa, về làm bài tập!
Trần Hựu Hàm gọi cậu lại: “Bao giờ thì em về.”
Năm nay Tết sớm, còn gần 20 ngày nữa mới khai giảng. Diệp Khai định ở đây nửa tháng, tính sơ sơ: “Chắc khoảng hai tuần.” Tiện thể quan tâm đến phong cảnh Ấn Độ Dương: “Bên chỗ anh chơi sinh tồn nơi hoang dã có vui không?”
“Vui chứ, hai mươi người đẹp bikini xếp thành một hàng nhảy quảng trường trên bãi biển, em thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ không.” Trần Hựu Hàm lơ đãng trêu ghẹo.
“Thô tục.” Diệp Khai khinh bỉ, bị Alaska nhào đến liếʍ ɭáρ một cách điên cuồng.
“Giai Giai! Đừng liếm chứ!” Diệp Khai bị Alaska liếm cho đầy mặt nước dãi của nó, cậu cầm điện thoại giãy dụa nhảy nhót. Giai Giai vẫn chưa thỏa mãn mà buông cậu ra, hai chân trước của nó khoác lên vai cậu, hồng hộc xông vào trong màn hình, trong nhà Trần Hựu Hàm cũng nuôi một con Alaska, hắn quen thuộc mà trêu nó cách điện thoại: “Đực hay cái vậy?”
“Cái, một tiểu cô nương đấy.”
“Trời đất Diệp Khai ơi, ” Trần Hựu Hàm khoa trương nói, “Em bị một tiểu cô nương quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ kìa.”
Diệp Khai tát vào đầu con chó, quyết định kết thúc màn cà khịa lẫn nhau vô nghĩa với Trần Hựu Hàm: “Được rồi đó, anh đừng có dùng con mắt đen tối bỉ ổi của anh làm ô nhiễm tình hữu nghị thuần khiết giữa em và Giai Giai nữa đi, anh vẫn nên vận động cùng với mỹ nữ bikini của anh nhiều vào.”
Màn hình lóe lên, một người và một chó dứt khoát biến mất. Trần Hựu Hàm ném điện thoại, cởϊ áσ thun đi tắm. Ấn Độ Dương cái cục cớt, bikini cát trắng cái cục cớt, hắn đã trải qua ba ngày thanh tâm quả dục nhất trong đời, không có Dư Điềm, không có Ngũ Tư Cửu, không có ngực bự mông to, không có bất kỳ ai cả.
Diệp Khai nề nếp ở trong thư phòng hai ngày, nhìn qua cửa sổ thấy bà ngoại đang cặm cụi đảo đất, vùi những cây hoa non vào luống, cuối cùng cậu vẫn thấy lương tâm mình cắn rứt, nghĩ thầm nếu không cuốc đất thì nhổ cỏ chắc cũng được mà. Cậu soạt soạt soạt đi xuống phòng dụng cụ, đeo găng tay cao su lên, xách theo một cái giỏ hoa, bên trọng đựng kéo cắt hoa cùng với một bình tưới nhỏ, bước vào ánh mặt trời ấm áp mùa đông.
Bên ngoài hàng rào trắng, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đút tay vào túi, một tay hắn vác một chiếc túi hàng hiệu sang trọng trên vai, tay còn lại cầm điếu thuốc.
Diệp Khai dừng lại trên bậc thềm, buông tay, giỏ hoa rơi xuống đất.
“Xin lỗi,” người thanh niên giơ điếu thuốc lên, ra hiệu, “Đây có phải là nhà của bé nông dân trồng hoa Diệp Khai không?”
Hắn ra cười đến là xấu xa, Diệp Khai cảm thấy choáng váng, trái tim ngừng lại trong giây lát rồi lại điên cuồng đập loạn xạ, cảm giác như thở cũng không nổi, bước chân cậu lảo đảo chạy về phía hàng rào.