Lúc mệt mỏi dần tan thì bóng hình trong tim nàng lại càng sâu đậm thêm.
Chuyện quá khứ,từng chi tiết in đậm trong tim, không thể xoá nhoà.
Lúc bên ngoài Thiên đế bảo khố, chàng đã quên đi an nguy của bản thân, mạo hiểm cứu nàng.
Nàng bất giác nở nụ cười, đắm chìm trong nỗi nhớ.
Ngay cả những văn tự thần bí nhảy múa xung quanh hai người vào những thời khắc cuối cùng nàng còn nhớ như in, thì làm sao có thể quên được chàng.
Đắm chìm trong suy nghĩ, miệng nàng bất giác đọc khẽ:
“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu..”
Đêm thâm thâm, những văn tự cổ phảng phất như ma chú, từ từ tan vào hắc ám
————————————–
Thanh vân san.Thông thiên phong, Tổ sư từ đường
Ánh đèn trong đại điện lung linh tỏa sáng một cách thanh bình. Chưởng môn Đạo huyền chân nhân trong tay đang cầm 3 nén hương cung cung kính kính hướng về vô số bài vị cuả các bậc tiền bối hành lễ, rồi bước lên cắm vào hương án.
Đứng bên cạnh người chỉ có người chăm sóc từ đường- Lạc phách lão nhân.Trong ánh hoàng hôn từng tia nắng nhợt nhạt chiếu lên các nếp nhăn khắc khổ trên mặt lão.
Đạo huyền quay đầu lại, đưa mắt nhìn sang Lạc phách lão nhân, rồi nói:
‘Lão dường như già đi nhiều “
Lão nhân mặt không đổi sắc, từ tốn trả lời: “Năm tháng làm con người già đi, có gì lạ đâu chứ”
Đạo Huyền lại cười, có vẻ như còn muốn nói tiếp điều gì đó. Đột nhiên bên ngoài từ đường truyền vào 1 âm thanh “ Thưa tiền bối, đệ tử Lâm Kinh Vũ đã trở về, xin đến vấn an tiền bối “
Đạo Huyền nhíu mày, không nói gì nữa. Lão nhân chầm chậm bước lên 1 bước, nói lớn “Là ngươi à, sao bây giờ mới quay về”
Lâm Kinh Vũ cung kính trả lời: “Đệ tử đã về từ hôm qua, sau khi hồi báo với chưởng môn, trước phải về Long Thủ Phong gặp Thủ toạ đại sư huynh, xong việc liền đến ngay bái kiến tiền bối.”
Lão nhân khoé miệng dường như mỉm cười, từ tốn nói ‘ Vậy sao? Ngươi bên ngoài đợi ta 1 lát, ta đang có khách”
Lâm Kinh Vũ bên ngoài dường như rất ngạc nhiên, Tổ sư từ đường trước giờ chẳng có ai lai vãng, không ngờ hôm nay lại có khách. Từ khi theo thần bí lão nhân tu hành 10 năm nay, hắn sớm đã kính trọng lão như ân sư, nên ngoan ngoãn đứng chờ.
Đạo Huyền chân nhân thong thả bước vào chỗ khuất trong đại điện, nhìn ra cửa lớn, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ sau vai mang Long Kiếm, vận trường bào, lưng mang ngọc đai, gương mặt anh tuấn, thái độ cung kính đứng sang 1 bên từ đường, kiên nhẫn chờ đợi.
Ông trầm ngâm 1 lúc rồi nói: “ Hài tử này đúng là nhân tài, bất luận là tư chất hay tâm tính đều hơn hẳn người thường”
Lão nhân bước đi chậm rãi, bước đến cạnh Chân nhân, nhìn ra ngoài, nói:” Năm ấy tại sao ngươi không nhận hắn làm môn hạ?
Đạo huyền chân nhân đảo mắt nhìn Lâm Kinh Vũ đang đứng bên ngoài từ đường, người thanh niên đó đúng là anh tư bột phát, bất luận nhìn ở phương diện nào, đều thấy tài năng hiển hiện, khiến người khác cảm thấy y hơn hẳn người thường.
Đạo Huyền chân nhân đột nhiên cười, cười rất bình thản, sau đó quay người laị, nói với lão nhân:”Vì hắn quá giống một người về khí chất, tính cách, thậm chí cả tư chất đều rất giống. Nếu để hắn bên cạnh, ta sẽ không thể ngủ yên.”
Lão nhân bên cạnh nét mặt dường như đột nhiên co thắt lại.
Đạo Huyền quay đầu lại nhìn lão, 1 lúc sau bỗng lắc đầu cười, nói “ Chỉ là lời nói đùa thôi mà”. Nói chưa dứt lời thì Đạo Huyền chân nhân đã lạc giọng, đôi chân mày nhíu lại, tay ôm chặt lấy ngực ho khẽ 1 tràng dài.
Lão nhân nhìn Đạo Huyền chân nhân tay ôm ngực, nét mặt đang tái xanh dần, khẽ hỏi “Đã 10 năm rồi vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi sao?”
Đạo Huyền chân nhân một câu cũng không nói ra được, ho ngày càng lớn tiếng,càng về sau sắc mặt càng tệ hơn, mãi 1 thời gian cơn ho mới dịu dần.
Đạo Huyền chân nhân sau 1 tràng ho dài, đã rời khỏi cửa có Lâm Kinh Vũ đứng ngoài, hiện đang đứng trước vô số các bài vị tổ sư Thanh Vân Môn, nói “ Ta không thể nào ngờ được nội lực phản chấn của Tru tiên kiếm lại hung hiểm đến như vậy”.
Lão nhân vừa lau chuì bệ thờ, vừa nói: “ Tru tiên kiếm uy lực vô biên, do có thể khởi phát Tru tiên kiếm trận xoay chuyển trời đất, nên cũng là 1 vật mang lại điềm gở vì đã đối nghịch ý trời. Ngươi là kẻ dùng Tru Tiên cổ kiếm lúc đó, chắc đã phải biết rõ hậu quả thế nào.”
Đạo Huyền chân nhân ảm đạm nói: “Ta tự đã biết điều này. Trên có Huyễn Nguyệt động phủ, dưới có Thanh Diệp tổ sư và các vị đại tổ sư linh thiêng làm chứng, ta vạn bất đắc dĩ mới dám phá nghiêm lệnh, lại vạn bất đắc dĩ lắm mới dám dùng đến Tru Tiên kiếm”
Lão nhân lau bệ thờ, động tác chậm rãi cứ như đã mãi việc này trong suốt bao nhiêu năm. Bất ngờ đôi mắt lại trở nên chuyên chú, cười nói “ Kì thật ta đã nghĩ qua, ngươi với nhiều lí do, nhiều lần đã dám huy dụng Tru Tiên cổ kiếm, hứa hẹn sẽ chết sớm hơn cả ta”
Phía sau lão nhân,Đạo Huyền chân nhân đồng tử hốt nhiên co thắt lại,1 lúc sau mới quay mình bước đi.
Giọng lão nhân vang lên phiá sau có ý thất vọng: “Ngươi phải đi à?
Đạo Huyền chân nhân dừng bước, vẫn không ngoái đầu nhìn lại, 1 lúc sau thong thả nói: “ Chắc ngươi cũng còn nhớ năm đó khi cứu ngươi ta đã nói gì không……..”
Lão nhân trong bóng tối không trả lời.
Đạo Huyền chân nhân chẳng màng quay đầu lại, trong Tổ sư từ đường phảng phất có tiếng thở dài, chỉ nghe tiếng Đạo Huyền chân nhân từ tốn nói:: Ta cứu ngươi bởi vì ta nợ ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi sống lâu hơn ta đâu”
Bóng hình lão nhân hoàn toàn bất động trong bóng tối. Đạo Huyền chân nhân rời khỏi Tổ sư từ đường.
Lâm Kinh Vũ đứng chờ ngoaì điện, bỗng thấy Chưởng môn chân nhân từ Tổ sư từ đường bước ra, vội vàng cung kính hành lễ. Đạo Huyền chân nhân khẽ gật đầu, lướt nhìn hắn, trong mắt ánh lên những tia sáng kì dị rồi bước đi ngay.
Lâm Kinh Vũ dõi mắt nhìn theo cho đến khi Chưởng môn chân nhân khuất dạng.Nguyên nhân là do lúc Đạo Huyền chân nhân bước ra, hắn đột nhiên nhận thấy sắc diện ông dường như trắng bệch lạ thường.
Lâm Kinh Vũ còn đang mải nghĩ ngợi thì trong từ đường đã vọng ra tiếng lão nhân:
“ Ngươi vào đi”
Lâm Kinh Vũ vội vàng hồi đáp “ Dạ”,rồi bước vào Tổ sư từ đường.
Vừa bước vào Tổ sư từ đường Lâm Kinh Vũ bỗng có cảm giác ớn lanh, đồng thời xung quanh hắn bốn bề tối sầm lại, khiến hắn không ngừng chớp mắt. Mười năm nay hắn theo lão nhân thần bí chăm sóc Tổ sư từ đường, nhưng kể từ khi đến, hắn lúc nào cũng thấy nơi này mang vẻ u u ám ám kì quái.Nơi này lúc nào cũng chìm trong bóng tối. Lẽ ra phía trước các bài vị tổ sư phải có ánh sáng của các hương đèn, nhưng loại ánh sáng này lại chỉ mang thêm phần u ám sâu hút.Vốn thật không có cách nào làm thay đổi cảm giác âm u này.
Dù gì thì đây cũng là nơi hắn đã sống mười năm, hơn nữa hắn thập phần kính trọng lão nhân, nên đã quen thuộc với khung cảnh âm sâm quái dị. Hắn cung cung kính kính hành lễ: “ Thưa tiền bối, đệ tử đã về”
Mười năm qua, không ít lần Lâm Kinh Vũ muốn gọi lão nhân là sư phụ nhưng lần nào cũng bị lão cự tuyệt.Vì thế Lâm Kinh Vũ luôn phải gọi là “tiền bối”. Dù sao đi nữa, ngay cả chưởng môn chân nhân cũng đối xử ngang hàng với lão nhân. Trong thâm tâm hắn, lão nhân thời trẻ chắc phải là bậc trưởng bối ở Thanh vân môn.
Lão nhân từ trong bóng tối bước ra, miệng mỉm cười, nhìn thấy Lâm Kinh Vũ cách biệt đã nhiều tháng, trên gương mặt phảng phất nét phong sương, dáng vẻ lại thêm phần thần sắc tinh anh, trong mắt lão nhân không dấu được vẻ hân hoan, hỏi “ Ngươi xuất đạo chuyến này có bị thương tích gì không?”
Lâm Kinh Vũ cũng vui mừng trả lời “ Bất quá trên người con có vài vết thương nhỏ ngoài da, ngoài ra không có gì đáng kể đến. Đáng tiếc là lần đi Tử trạch này lại không có thu hoạch gì”
Hắn kể lại chuyện trên đường từ Tử trạch trở về, nghe được tin tức nội bộ Ma giáo cùng nhau tiêu diệt Trường Sinh Đường, nhất nhất đều thuật lại cho lão nhân.
Hiển nhiên lão nhân chẳng hứng thú gì với sự tồn vong của Trường Sanh đường, chỉ nghe thấy một trong tứ đại phái của Ma Giáo thời đã bị diệt vong, trên gương mặt bỗng có chút biến hoá,sau đó an tĩnh lại,tiếp tục nghe Lâm Kinh Vũ nói.
Sau khi Lâm Kinh Vũ dứt lời, lão nhân im lặng 1 lúc rồi đột nhiên nói “ Ngươi nói tam đại ma giáo đương thời đang có lực lượng hùng hậu là đã bao gồm luôn cả Vạn độc Môn rồi à?
Lâm Kinh Vũ gật đầu đáp: “ Vâng ạ”
Lão nhân ngập ngừng hồi lâu, bỗng nhiên nói:“ Ngươi có gặp Thương Tùng không?”
Lâm Kinh Vũ toàn thân chấn động, ngạc nhiên 1 lúc lâu, trên mặt biểu tình biến đổi phức tạp, đến gần nửa ngày mới trả lời “ Thưa tiền bối, không hề gặp”
Lão nhân luôn dõi theo thần sắc của hắn, hỏi “ Ngươi ghét hắn lắm à?”
Lâm Kinh Vũ mắt đượm vẻ đau khổ, nói “ Con không biết, nhưng chánh tà bất lưỡng lập, nếu có tái kiến, cũng đã thành cừu nhân bất cộng đái thiên rồi”
Lão nhân đột nhiên cười lạnh lùng. “Hmm”
Lâm Kinh Vũ thất kinh “Có chuyện gì vậy thưa tiền bối?”
Lão nhân khẽ lắc đầu, quay mình đi,ngước mắt nhìn lên trên cao, nơi có vô số Thanh vân môn tổ sư bài vị, phía trước là những ánh nến lập loè, lúc này nhìn như ánh mắt của các vị tổ sư, đang trầm mặc nhìn xuống kẻ trong từ đường.
” Hắn đã nuôi ngươi lớn lên, truyền cho ngươi đạo pháp, dạy ngươi làm người,lại dứt lòng mang Long Kiếm trao cho ngươi, thử hỏi đã đối xử gì không đúng với ngươi?”
Lâm Kinh Vũ lắc đầu, nói nho nhỏ” Ông ta đã luôn rất tốt với con, lúc trước con luôn kính ngưỡng ông ta như thiên thần, luôn xem như cha ruột, sùng bái cùng cực, nhưng…”
Lâm Kinh Vũ ngừng lại, lão nhân cũng trầm mặc lúc lâu, mắt nhìn lên ánh nến trên bàn thờ tổ sư, gượng cười nói “ Kì thật, Thanh Tùng hắn chỉ là kẻ lầm đường lạc lối đáng thương” ….