Sư đàn Áo La Tư đã cảm nhận được chỗ tốt của mở rộng lãnh thổ, khu vực hoạt động càng lớn thì càng có nhiều con mồi và nguồn nước dồi dào! Lãnh địa chiếm giữ lớn hơn trước kia giúp chúng nó có cuộc sống và dưỡng dục ấu tể tốt hơn.
Áo La Tư hoàn toàn có thể tưởng tượng biểu tình khi biết nó giết chết một con sư tử đực của sư đàn Hoắc Tư Bỉ. Nói không chừng, các bà vợ của nó sẽ vui vẻ đi bắt một con trâu! Con mồi hôm qua cùng hôm trước đều là quyến linh, sư đàn có hơn hai mươi thành viên, quyến linh căn bản không đủ phân chia, tất cả đều ăn không no. Hơn nữa thịt quyến linh nhiều mỡ, cũng không hợp sở thích ăn uống của sư tử, Áo La Tư muốn ăn trâu, nhưng này phải được nhóm sư tử cái đồng ý.
Vì bữa tối cùng sự ưu ái của vợ, sư tử đực Áo La Tư hừng hực khí thế vọt về phía anh bạn trẻ Phỉ Lực! Bộ dáng hùng hổ như nhất định phải tóm được Phỉ Lực!
La Kiều nhìn thấy Áo La Tư xông về phía Phỉ Lực, nhìn con sư tử đực vênh vênh váo váo lúc nãy bị một con sư tử đực khác đuổi theo, hoàn toàn quên bén việc tìm mình gây phiền phức, loại cảm giác này thật kỳ diệu. Tuy có chút chênh lệch với dự đoán, cậu hi vọng Phỉ Lực sẽ đứng bên ngoài lãnh địa sư đàn Áo La Tư, còn mình thì tìm cơ hội thoát khỏi Áo La Tư. Không ngờ sự tình lại phát triển thế này.
Bất quá, này nói không chừng lại có lợi cho cậu.
Hai con sư tử đực đánh nhau, còn ai có tâm tư chú ý tới một con liệp báo ‘mảnh mai, yếu ớt, vô dụng’ nữa chứ?
Được rồi, thân là một con liệp báo không được sư tử xem trong mắt, La Kiều thực tự hào!
Phỉ Lực sẽ không ngồi chờ chết, tuy chạy trốn thực mất mặt nhưng bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn. Nếu thật sự bị Áo La Tư bắt được, nó rất có khả năng khó giữ được mạng. Không có Ai La ở bên người, lại đụng phải Áo La Tư, Phỉ Lực luôn cảm thấy lo lắng.
Áo La Tư muốn rống một tiếng lấy tinh thần, giải quyết Phỉ Lực cũng không phải chuyện dễ, hai con sư tử một trước một sau chạy băng băng trên thảo nguyên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì rất khó tưởng tượng loài động vật khổng lồ cơ hồ dùng hết phân nửa thời gian mỗi ngày đề ngủ lại có thể chạy nhanh đến vậy.
Bất quá, chạy quá nhanh cũng phải trả cái giá lớn, Phỉ Lực cùng Áo La Tư đều bắt đầu sùi bọt mép…
La Kiều ngồi chồm hổm dưới đất, quay đầu lại nhìn hai con sư tử chạy ngày càng xa, động động lỗ tai, lúc này mà không chạy thì còn chờ đến bao giờ? !
La Kiều một đường chầm chậm rời khỏi lãnh địa sư tử, hướng về phía khe núi trong lãnh địa hoa báo. Xuyên qua khe núi, còn phải đi một vòng mới có thể tới hồ nước mà La Sâm cùng La Thụy đang trốn. Tuy hơi tốn thời gian nhưng nếu may mắn hẳn không gặp phải kẻ săn mồi khác.
La Kiều không nghĩ tới tình huống lỡ như La Sâm cùng La Thụy không ở gần hồ nước. Hai tiểu liệp báo thực thông minh, cũng có kinh nghiệm ẩn núp, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên gặp chuyện này, cho dù kinh nghiệm chạy trối chết cũng không có gì đáng khoe, bất quá La Kiều tin tưởng bọn nhỏ sẽ nhớ những gì mình dạy mà tìm được một nơi kín đáo nấp vào, hoặc có thể đã leo lên cây vú sữa cao lớn kia.
Hi vọng đàn khỉ đầu chó không ở nơi đó, khỉ đầu chó thích ăn quả vú sữa, nhưng hiện giờ không phải mùa quả chín, đàn khỉ đầu chó tới hồ nước kiếm ăn cũng không dừng lại quá lâu, nhất là sau khi bị hoa báo tập kích cùng liệp báo phản kháng lần trước, đám khỉ đầu chó trở nên thông minh và cẩn thận hơn.
La Kiều vừa rời đi, La Sa nằm trong bụi cỏ liền ngẩng đầu, nếu La Kiều đi tới trước thêm ba trăm mét sẽ nhìn thấy ba con sư tử cái trẻ tuổi cường tráng đang nằm trong bụi cỏ nhìn chằm chằm hết thảy vừa phát sinh. Sư tử cái có cái trán dẹp, không có da lông lấm tấm, cơ hồ có thể hoàn toàn dung nhập vào mớ cỏ khô vàng. Huống chi nơi này vừa bị Áo La Tư để mùi dấu hiệu, La Kiều rất khó ngửi ra mùi nhóm sư tử cái. Nhóm sư tử cái tồn tại, có lẽ là nguyên nhân chủ yếu làm Áo La Tư không chủ động ‘yêu thương nhung nhớ’ La Kiều mà một lòng đuổi theo Phỉ Lực.
Vợ ở ngay bên cạnh, ngoại tình linh tinh gì đó liền miễn đi. Chỉ cần vô ý một chút, không chỉ bị đánh, mặt cũng tát đến nở hoa. Tuy vết sẹo là huân chương của giống đực, nhưng bị vợ tát đến trầy trụa… không có giống đực nào nguyện ý.
“Đề Ny, cứ để con liệp báo kia chạy sao?”
“Thay vì lãng phí thời gian trên người nó, không bằng bảo tồn thể lực cho chuyến săn tối nay.”
“Nhưng…” La Sa vẫn có chút không cam lòng.
“Nghe Đề Ny đi.” Hoắc Na nói tiếp: “Muốn giết con liệp báo kia lúc nào mà chẳng được, đừng quên dì Đề Na muốn chúng ta bám theo đàn trâu. Bọn nhỏ đã hai ba ngày không được ăn no, Áo La Tư đã đoạt hơn phân nửa thức ăn, tối nay chúng ta phải bắt được con mồi lớn mới đủ uy no cả sư đàn, như vậy bọn nhỏ mới có thứ để ăn.”
“Được rồi.” La Sa gật gật đầu: “Áo La Tư đuổi theo con sư tử đực Hoắc Tư Bỉ, nói không chừng lãnh địa của chúng ta có thể mở rộng lần nữa.”
“Sự tình không đơn giản như vậy.” Đề Ny đứng lên, lắc lắc đầu: “Con sư tử đực này còn thực trẻ tuổi, nó khiếm khuyết kinh nghiệm, nhưng Tổ Oa cùng Sa Oa của Hoắc Tư Bỉ sẽ không dễ dàng giao thêm lãnh địa nữa.”
“Kia thì thế nào? Cùng lắm thì giết sạch bọn nó!”
“La Sa, ngươi nghĩ Áo La Tư sẽ cho phép làm vậy sao?”
“Vì sao lại không? Nó là chồng của chúng ta a.”
“Nó là sư tử đực. Chiếm cứ lãnh thổ càng rộng lớn thì nó phải giao phối với càng nhiều sư tử cái, sinh sản ra càng nhiều đời sau, đây là thiên tính cùng bản năng của bọn nó. Đề Ny nghiêm túc nói: “Còn nhớ lời dì Đề Na không? Vĩnh viễn đừng trông mong sư tử đực có thể bảo trì trung thành, chỉ có móng vuốt cùng đau đớn khi bị đánh mới có thể làm bọn nó nhớ kỹ.”
Áo La Tư đang liều chết đuổi theo Phỉ Lực đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, vô thức quay đầu lại nhìn một cái, nó ảo giác đi? Ngay cả liệp báo tự mình đưa tới cửa nó cũng không để ý tới, vì sao lại cảm thấy mấy bà vợ đang tính kế đánh nó a?
La Kiều may mắn trốn khỏi móng vuốt sư tử tiến vào lãnh địa hoa báo. Cậu khá quen thuộc khe núi trong lãnh địa Mông Đế, nhảy qua dòng nước róc rách, trận mưa trước đó làm dòng suối nhỏ đầy nước, bởi vì vị trí khá đặc biệt nên nước suối không khô cạn như những hồ nước khác mà rưới mát cả vùng đất này.
La Kiều một lòng chạy đi, làm như không thấy hơn mười con gà gô trong khe núi. Nhóm gà gô lại nhớ rõ con liệp báo này, nháy mắt La Kiều xuất hiện chúng liền chạy trốn bốn phía, đập cánh muốn bay lên nhưng không biết có phải ăn quá no hay không mà lảo đảo rớt xuống đất.
La Kiều không có tâm tư để ý đám gà này, cậu dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua khe núi, lủi vào bụi cỏ so với cậu còn cao hơn.
Ba mươi phút sau, La Kiều leo lên một gò mối, cậu muốn xác định phương hướng hồ nước, không ngờ lại thấy Mông Đế trên nằm trên một cây keo cách đó hơn ba trăm mét.
Tầm mắt dời xuống, hơn mười con chó hoang đang vây quanh bên dưới gốc cây, đang sủa ồn ào, thực hiển nhiên Mông Đế đã chọc giận bọn nó.
Mông Đế cùng đàn chó hoang nằm chắn ngang con đường La Kiều tới hồ nước, nếu muốn tránh đi thì phải vòng một vòng lớn. Thị lực cùng thính lực của chó hoang rất tốt, nếu đi quá gần thì bọn nó chắc chắn sẽ phát hiện.
“Thực hao tổn tâm trí a…”
Mông Đế chỉ cần vẫn đứng ở trên cây thì sẽ không bị nguy hiểm, chó hoang sớm muộn gì cũng phải rời đi. Nếu một kẻ có giá trị chiến đấu thấp tè như La Kiều hăng máu xông lên, khẳng bị sẽ bị đám chó hoang bạo chết.
Anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, liệp báo ba ba biểu thị, mình thật sự không có năng lực đó…