“Chu Tước, ngươi lập tức đuổi theo Cố Tương, có chuyện gì thì về bẩm báo gấp.”
Hắn nói xong lại nói với Cố Du:
“A Du đừng có gấp, chúng ta dùng cơm trước, có chuyện gì đợi Chu Tước trở về sẽ nói.”
“Dạ.”
Cố Du nhẹ giọng đáp.
Sự thật chứng minh Cố Du suy nghĩ quá nhiều. Cố gia chưa từng có gạt Cố Tương, tất cả mọi người thấy hắn cũng đồng ý nghĩ là hắn biết. Mà Cố Tương đối với việc thành thân có chút cam chịu, cũng không có chủ động hỏi đến đối phương là ai. Bây giờ mới biết rõ làm cho hắn không khỏi kích động. Cho nên mới nói Cố Tương mừng còn không kịp sao có thể đi từ hôn.
Cố Tương vội vội vàng vàng ra cung, đi thẳng đến Thanh Dương Vương phủ. Trên đường đi lòng Cố Tương cũng không bình tĩnh. Tiêu Minh Sở tự nguyện muốn gả cho hắn nên đã từ bỏ thân phận Thế tử. Việc này Cố Tương nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn có cảm giác đang ở trong mơ.
Ân Minh Dĩnh nghe nói Cố Tương tới, cười cười không nói cái gì, trực tiếp cho người dẫn hắn đi gặp Tiêu Minh Sở.
“Nhị ca, sao lại tới đây? Tìm ta có chuyện gì sao?”
Tiêu Minh Sở nghe nói Cố Tương tới vui vẻ từ trong phòng chạy ra đón.
“Không có việc gì. Chỉ là… đã mấy ngày không gặp đệ… liền tới đây nhìn xem.”
Cố Tương rất muốn hỏi Tiêu Minh Sở có biết chuyện bọn họ đã được tứ hôn không. Nhưng lại sợ Tiêu Minh Sở hiểu lầm là hắn không muốn thành thân, nên lời đã tới miệng lại nuốt xuống, thay đổi đề tài.
Tiêu Minh Sở nghĩ Cố Tương vì nhớ mình mới đến nên trong lòng thật vui, khẽ cười nói:
“Nhị ca vừa mới vào Hàn Lâm Viện, lại phải vào cung dạy học, khẳng định thật sự bận rộn. Nhị ca…… ý ta nói là bệ hạ cả ngày kêu ta làm cái này làm cái kia, cũng không có rảnh rỗi.”
Một phần chủ yếu chính là hai người đã nhiều năm đều là bạn bè, đột nhiên lại thành vị hôn phu của nhau, Tiêu Minh Sở còn chưa kịp thích ứng. Không nghĩ tới mới mấy ngày, Cố Tương liền chủ động tìm tới, xem ra biện pháp của ông ngoại rất tốt.
“Bệ hạ bắt đệ làm cái gì?”
Tiêu Minh Sở trở về Thượng Kinh là du ngoạn, kết quả lại bị Tiêu Minh Xuyên bắt làm cu li. Hết đi nơi này lại đến nơi khác, cũng may Tiêu Minh Sở mê chơi thì mê chơi nhưng làm việc vẫn rất nghiêm túc và rất có hiệu quả.
“Hai tháng trước không phải Hoàng Hà tràn bờ sao, Nhị ca giao cho ta nhiệm vụ mang theo người đi đắp đê. Cũng may Nhị ca sớm có dự tính trước, ra lệnh những chỗ gần bờ sông không được sản xuất, bằng không thật đúng là thiệt hại lớn.”
Nói đến Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Minh Sở lòng tràn đầy khâm phục. Nhưng Cố Tương nghe Tiêu Minh Sở gọi người khác là Nhị ca, trong lòng liền có chút hụt hẫng. Đáng tiếc Tiêu Minh Xuyên chính là nhị ca của Tiêu Minh Sở. Tiêu gia thời kỳ này không nhiều con trai, huynh đệ bà con thứ tự gộp lại cũng thực bình thường.
Kỳ thật, nếu Cố Tương đứng ở lập trường Tiêu Minh Xuyên suy xét, hắn cũng sẽ không thấy thoải mái, bởi vì Cố Du cũng kêu cả hai bọn họ là Nhị ca.
“Vậy bệ hạ kế tiếp còn muốn đệ làm gì?”
Cảm giác Tiêu Minh Xuyên rất coi trọng Tiêu Minh Sở, luyến tiếc gả đi, Cố Tương trong lòng có chút áy náy, nhưng lại có chút đắc ý. Lúc này Tiêu Minh Xuyên xem như được nếm trải cảm giác không dễ chịu khi phải gả đệ đệ yêu quý đi.
Tiêu Sinh Sở chần chờ một chút mới nói:
“Đại khái cũng không khác việc lúc trước, chỉ là bây giờ khó khăn hơn.”
Sông Hoàng Hà lượng nước kém xa so với sông Trường Giang (sông Dương Tử), mà thời điểm nước dâng lên nhanh cũng đã dọa người. Nhưng nhờ gia cố đê bao đúng lúc hậu quả vẫn có thể cứu vãn, khu vực này bị bỏ hết một mùa vụ nhưng ảnh hưởng cũng không phải quá lớn.
Sông Trường Giang lũ lụt khó mà chống đỡ, chỉ cần nước dâng lên, thì khó có khả năng ngăn chặn.
Vào mùa xuân mực nước sông Trường Giang thấp hơn bình thường, mà năm nay còn thấp hơn mấy năm trước. Khâm Thiên Giám lại khẳng định chắc chắn sẽ có mưa rất to trên lưu vực sông, thủy triều sẽ cao hiếm thấy, còn kiến nghị Công Bộ cùng Hộ Bộ và Tư Nông cần phải làm tốt công tác ứng phó mới được.
Tiêu Minh Xuyên đối với chuyện này thật sự coi trọng, xem xét tất cả các tình huống có khả năng xảy ra, đưa ra vài phương án ứng phó để các bộ chuẩn bị. Mà Tiêu Minh Sở có nhiệm vụ phụng chỉ về phương nam tra xét tình huống thực tế, để giảm thiểu ảnh hưởng đến mức thấp nhất.
Năm nay đề thi Đình chính là cái này. Tuy rằng Tiêu Minh Sở nói đại khái không chi tiết, nhưng Cố Tương lập tức hiểu được, hắn hơi hơi nhăn mày, lo lắng nói:
“Vùng ven sông dài ngàn dặm, toàn bộ nơi đó xảy ra tình huống gì, hậu quả thật không dám tưởng tượng, Minh Sở……”
“Nhị ca không cần lo lắng, ta sẽ cẩn thận.”
Dù biểu hiện của Cố Tương tương đối uyển chuyển nhưng Tiêu Minh Sở vẫn nhìn ra hắn lo lắng cho mình.
Thấy Tiêu Minh Sở thật hiểu ý mình, Cố Tương cảm giác băn khoăn, hắn ho nhẹ rồi thấp giọng nói:
“Minh Sở, ta có chuyện muốn nói cùng đệ, nhưng lại sợ đệ nghe xong sẽ không vui……”
Tiêu Minh Dở hơi ngẩn người, khẽ cười nói:
“Chuyện gì Nhị ca nói đi, ta sẽ không giận Nhị ca đâu.”
“Dù ta nói đệ sẽ không vui, nhưng mong đệ hãy nghe ta nói cho hết lời.”
Cố Tương nói trước để cho Tiêu Minh Sở chuẩn bị tâm lý.
Tiêu Minh Sở nhẹ nhàng nhướng mày, thúc giục:
“Ta thật sẽ không tức giận, Nhị ca nói nhanh lên đi.”
“Hôm nay tan học, bệ hạ gọi ta đến Khôn Ninh Cung dùng bữa. Bệ hạ nói với ta rằng hy vọng chúng ta có thể hoãn thành hôn vài năm. Bởi vì năm nay Huệ An Vương phải giảm xuống, bệ hạ cảm thấy nếu gấp quá cũng không tốt.”
Cố Tương nói loanh quanh lòng vòng cũng chưa đi vào chủ đề chính.
Bởi vì vẻ ngoài của Cố Tương tương đối nghiêm túc, Tiêu Minh Sở tuy rằng ngoài mặt thực bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng lo lắng. Ai ngờ hắn lại nói ra chuyện này, Tiêu Minh Sở không khỏi cười nói:
“Vốn Nhị ca cũng muốn nhanh thành thân à.”
“Không phải, ta muốn nói không phải cái này.”
Cố Tương có chút khó nói. Hắn thật sợ Tiêu Minh Sở nghe xong sẽ giận hắn.
Nhưng là không nói chân tướng, trong lòng Cố Tương lại nghẹn muốn chết.
“Ta là muốn nói, cho đến khi bệ hạ hỏi, ta mới biết được người thành thân cùng ta là đệ.”
Cố Tương nói xong khẩn trương cầm tay Tiêu Minh Sở như là sợ đối phương giận dữ xoay người bỏ đi.
Tiêu Minh Sở chớp chớp mắt, lộ ra thần sắc khó có thể tin, nhẹ giọng hỏi:
“Nhị ca hối hận sao?”
Cố Tương lắc đầu, không cần nghĩ ngợi trả lời ngay.
“Đương nhiên không hối hận, ta chỉ là quá vui mừng, ta hoàn toàn không nghĩ tới……”
“Nhị ca không hối hận thì tốt quá.”
Tiêu Minh Sở thở phào nhẹ nhõm, biểu tình thả lỏng một chút.
Sau đó, hai người cũng nói rõ ràng mọi việc với nhau và tìm ra được sự hiểu lầm này là từ đâu mà đến.
Sự tình là sau khi Cố Dục Á nói chuyện với Nam Dương Vương cùng Phượng Hàn Trì xong, lại phát hiện Tiêu Minh Sở là hình mẫu thỏa mãn điều kiện Cố Tương yêu cầu, ông kết luận Cố Tương vừa ý Tiêu Minh Sở. Mà Tiêu Minh Sở lại nguyện ý từ bỏ vương vị, còn chưa đủ rõ ràng sao.
Vì thế Cố Dục Á liền đi tìm Ân Minh Dĩnh, bọn họ là sư huynh đệ, kỳ thật là anh em bà con, nói chuyện cũng rất hợp nhau. Sau đó hai người liền trực tiếp tiến cung thỉnh chỉ tứ hôn, ai cũng không nghĩ tới phải đi hỏi ý đương sự.
Ân Minh Dĩnh lúc về đã cùng Tiêu Minh Sở nói chuyện, còn Cố Dục Á thì chưa nói. Mà Cố Tương đối với chuyện thành thân của mình lại thờ ơ, mẫu thân cùng đại tẩu có tìm hắn thương lượng chuẩn bị sính lễ, hắn vẫn đứng ngoài cuộc.
“Sớm biết Nhị ca vì cái này mà do dự, chúng ta sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy.”
Tiêu Minh Sở biết được chân tướng, vẻ mặt tiếc nuối than vãn một câu.