“Nhưng đệ hiện tại……”
Cố Tương khẩn trương muốn chết, trong bụng Cố Du có đứa cháu của hắn chưa thành hình, mọi thời khắc đều không dám thả lỏng.
Cố Du lấy ngón tay để trên môi, làm động tác im tiếng.
“Nhị ca, tạm thời đừng đem chuyện này nói cho người khác, được không?”
Cái gì?!
Cố Tương mở to hai mắt nhìn, còn dùng ngón tay xoa xoa lỗ tai.
Là hắn nghe lầm? Hay là hiểu sai rồi? Cố Du không muốn để Hoàng đế biết mình mang thai? Vậy sao được chứ?
Không đợi Cố Tương mở miệng, Cố Hạ ngây thơ hỏi.
“Nhị thúc, tứ thúc, các thúc đang nói cái bí mật gì vậy?”
Cố Tương lấy lại tinh thần, nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, khẽ cười nói:
“Nhị thúc hôm nay không phải cùng tứ thúc đi xem đại phu sao? Còn bốc thuốc. Tứ thúc không muốn để mọi người trong nhà biết, miễn cho bọn họ lo lắng. Hạ Nhi phải giúp các thúc thúc bảo vệ bí mật, biết không?”
Cố Hạ dùng sức gật gật đầu, nghiêm túc nói:
“Con đã biết.”
Hai người không dám nói thêm gì nữa, bằng không Cố Hạ nghe được. Vừa lúc tiểu nhị bưng món ăn tới, bọn họ liền thuận lý thành chương mà dời đi đề tài, thảo luận sôi nổi chuyện dạo phố hôm nay.
Trạng thái Cố Du so với dự đoán Cố Tương còn muốn tốt hơn nhiều. Một hơi giải quyết hai thố bánh bao nhân nước, vẫn còn sức chiến đấu thu phục nửa phần cá hương cay, cộng thêm hơn phân nửa chén cơm.
Cố Tương thấy thế trong lòng an tâm một chút, chỉ cần thân thể Cố Du không có vấn đề, chuyện gì cũng có thể nói.
Dùng bữa xong về đến nhà Cố Tương nhắc lại lời cũ.
“Du Nhi, đệ có ý tứ gì? Đệ vì cái gì không muốn để bệ hạ biết?”
Tuy rằng Cố Tương thực không thích Tiêu Minh Xuyên, nhưng chuyện Cố Du có thai, thì tuyệt đối không thể gạt hắn, chuyện này quan hệ đến rất nhiều tánh mạng người thân trong nhà.
“Nhị ca, đệ không phải muốn gạt bệ hạ, đệ hy vọng huynh tạm thời đừng nói, người trong nhà cũng đừng nói.”
Trong cung mỗi tuần đều bắt mạch kiểm tra, lần trước không có tra ra, lần sau khẳng định trốn không thoát, bất quá là kéo dài mấy ngày thời gian thôi.
Cố Tương nghe vậy nhíu mày, khó hiểu hỏi:
“Du Nhi, nói cho ta biết, đệ đây không phải gạt thì là cái gì?”
Thấy Cố Tương hiểu lầm ý mình, Cố Du vội nói:
“Nhị ca, đệ không phải ý tứ này. Đệ có thai, bệ hạ không phải người đầu tiên biết khẳng định sẽ không vui, cho nên……”
“Cho nên phải cho hắn một kinh hỉ sao?”
Cố Tương nhướng mày, giúp Cố Du bổ sung hoàn chỉnh câu chưa nói xong.
Cố Du nhanh chóng gật đầu. Hoàng đế lòng dạ hẹp hòi như vậy, nếu toàn bộ Cố gia đều biết hắn là phụ thân lại không biết, trong lòng khẳng định sẽ thực khó chịu. Cố Du chưa muốn nói cho hắn cũng là có tình có lý bên trong.
Nhưng mà việc thái y lầm lẫn trước đây, Cố Tương rất khó thuyết phục chính mình rằng Cố Du đối với chuyện này sẽ không hề khúc mắc.
Cố Tương yên lặng nhìn chằm chằm Cố Du nhìn một lát, chung quy vẫn là đem lời giấu ở trong lòng nói ra:
“Du Nhi, lời thái y nói đệ không cần nghĩ nhiều, càng không cần trực tiếp cùng bệ hạ đối chất, thật sự không hiểu được thì đi hỏi bá phụ, ta không tin bá phụ cái gì cũng không biết.”
So với Tiêu Minh Xuyên, Cố Tương càng có lý do tin tưởng Cố An Chi biết được gì đó.
Có thể khống chế Thái Y Viện, Cố Thái hậu so với Hoàng đế có khả năng nhiều chứ không ít hơn. Nếu là Tiêu Minh Xuyên bảo thái y nói bậy, Cố Thái hậu không thể không biết. Nhưng nếu ngược lại, sự tình là do Cố Thái hậu bày mưu đặt kế, giấu giếm phu phu Hoàng đế là có khả năng.
Chuyện này đối với Cố Du cũng không có tạo thành thương tổn. Theo cách nói của Hoa đại phu không thuốc mà khỏi cũng đã được chứng thực. Lúc trước, Cố Du cùng Tiêu Minh Xuyên xa cách, hai phu phu ai cũng không để ý tới ai, bụng Cố Du tất nhiên không có động tĩnh. Hiện giờ, bọn họ hòa hảo trở lại cũng chỉ hai tháng, Cố Du liền có thai một tháng, có thể thấy được thân thể Cố Du một chút vấn đề cũng không có, đã sớm khôi phục như thường.
Cuối cùng, Cố Tương cảm thấy Tiêu Minh Xuyên không cần phải làm như vậy. Hắn nếu không muốn có Hoàng tử Công chúa có huyết thống Cố gia thật đơn giản, biện pháp tốt nhất là không chạm vào Cố Du, không cần phải bịa đặt chuyện Hoàng hậu không thể sinh.
Nhưng nếu Cố Thái hậu không muốn nhìn thấy Cố Du si tâm đau khổ, muốn dùng dao sắc chặt đay rối, hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng của Cố Du đối Tiêu Minh Xuyên. Chuyện này rất có khả năng như vậy.
Cố Tương nghĩ như vậy, Cố Du hiển nhiên là không có nghĩ tới. Theo bản năng Cố Du liền cho rằng đây là do Tiêu Minh Xuyên làm. Lúc này nghe xong Cố Tương nói, Cố Du ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu ấp úng nói:
“Nhị ca, đừng làm đệ sợ, bá phụ vì cái gì muốn làm như vậy?”
“Bá phụ tâm sâu khó lường, ta sao đoán được?”
Cố Tương chỉ mơ hồ suy đoán được vài phần, nhưng hắn sẽ không nói cho Cố Du.
“Nhưng mà Du Nhi, nếu bệ hạ thật sự có tâm, các người không đến mức tới hôm nay mới phát hiện chuyện này.”
Cố Du sinh Tiêu Lĩnh, Cố Tương theo dõi toàn bộ hành trình. Đoạn thời gian trong cung phát sinh chuyện, hắn so với Cố Du còn rõ ràng hơn.
Cố Tương nhớ rõ lúc ấy, bao gồm cả Tiết thần y mọi người đều nói Cố Du thân mình bị hao tổn, phải cẩn thận điều dưỡng. Nhưng sau đó, không thể hiểu được vì sao biến thành Hoàng hậu khó có thể mang thai lần nữa, mà Cố Thái hậu cũng không có phản ứng gì.
Lúc ấy, Cố Du đối Tiêu Minh Xuyên đã chết tâm, cũng không còn nghĩ đến vấn đề sinh được hay không, căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng. Tiêu Minh Xuyên cũng không để bụng, nếu hắn chịu lo lắng, chân tướng đã sớm lộ ra.
Cố Du ngạc nhiên, nhớ tới lời Tiêu Minh Xuyên nói mấy ngày trước đây ở Ngự Hoa Viên, gật đầu nói:
“Nhị ca yên tâm, đệ sẽ không xúc động, đệ biết nên làm như thế nào.”
Bọn họ nên sớm phát hiện, nhưng vấn đề là bọn họ ai cũng không có phát hiện, thẳng đến hôm nay.
Dù Cố Du nói như vậy, Cố Tương vẫn có chút không yên tâm. Hắn đang muốn nói câu cái gì, chợt có người gõ cửa phòng.
Là người hầu đến truyền lời, nói lão thái gia cho mời nhị thiếu gia cùng tứ thiếu gia mau chóng đi thư phòng gặp ông.