Tiêu Minh Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, ngữ khí khinh thường, căn bản không xem trọng mặt mũi quốc sư tương lai. Hắn gằn từng chữ một chậm rãi nói:
“Nhưng trẫm càng muốn gặp! Là ngươi ở phía trước dẫn đường, hay là trẫm tự mình xông vào?”
Nghe được Tiêu Minh Xuyên tự xưng, Cố Du theo bản năng mà quay đầu nhìn hắn một cái. Từ khi ra cửa cung, mặc kệ có người ngoài hay không, Tiêu Minh Xuyên tự xưng đều là “ta”. Lúc này đột nhiên sửa trở về là “trẫm” hay là người bên trong cùng hoàng thất có quan hệ, người đó biết Tiêu Minh Xuyên?
Quả nhiên, hai vị tăng nhân biết được thân phận Tiêu Minh Xuyên, biểu hiện cử chỉ lập tức liền thay đổi. Bọn họ biểu tình duy trì bình tĩnh, làm người khác nhìn không ra manh mối, nhưng trong ánh mắt chợt lóe lên hoảng loạn.
Hai vị tăng nhân trao đổi ánh mắt, một vị đứng ra đáp lời:
“Hai vị thí chủ tạm thời đừng nóng nảy, tiểu tăng lại đi hỏi ý tứ sư phụ một chút.”
“Đi đi, chỉ mong đừng cho trẫm chờ lâu.”
Tiêu Minh Xuyên rất hào phóng mà thả người, ngữ khí lại là tràn ngập uy hiếp.
Nếu hắn suy đoán là chính xác, đừng nói hai hòa thượng này, ngay cả Linh Hoạt đại sư, cũng làm chủ không được. Cho nên Tiêu Minh Xuyên nguyện ý chờ, chờ người kia quyết định có muốn gặp hắn hay không.
Cố Du mẫn cảm mà ý thức được Tiêu Minh Xuyên đang khẩn trương. Cố Du không tự giác mím môi nhỏ giọng hỏi:
“Nhị…… Bệ hạ, ngài là hy vọng người kia gặp ngài? Hay là không hy vọng?”
Tiêu Minh Xuyên im lặng không nói, thật lâu sau nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Không phải Tiêu Minh Xuyên cố ý xem nhẹ Cố Du, mà là hắn lúc này tâm tình phi thường mâu thuẫn, chính hắn cũng không rõ hắn chờ mong cái gì. Hắn thậm chí không biết, hắn đến tột cùng hy vọng gặp người kia hay là không……
Nếu phải, hắn muốn hỏi người kia vì cái gì muốn làm như vậy, không chịu trách nhiệm mà quăng gánh nặng bỏ chạy, đem gánh nặng đó ném cho hắn.
Nếu không phải……
Tiêu Minh Xuyên tập hợp tin tức kiếp trước kiếp này phán đoán, hắn không thể tưởng tượng được còn có khả năng là người khác.
Thấy Cố Du vẫn luôn nhìn mình, trong mắt có ý quan tâm, Tiêu Minh Xuyên trong lòng mềm nhũn, khẽ cười nói:
“Bệ hạ là bệ hạ, Nhị ca là Nhị ca, A Du gặp qua nhị bệ hạ còn có đại bệ hạ sao?”
Cố Du bật cười, đang muốn nói cái gì đó, vị tăng nhân lúc nãy lại ra tới, chỉ thấy hắn chắp tay trước ngực, cung kính nói:
“Hai vị thí chủ mời, sư phụ đang đợi hai vị.”
Tiêu Minh Xuyên không nói một lời, dắt tay Cố Du đi vào.
Cố Du có chút không quen, nhưng cũng không có giãy giụa, chỉ là tò mò nhìn xung quanh. Chu Tước không theo chân bọn họ cùng vào sao?
Pháp Đường chùa Bạch Vân không lớn, trước cửa rất nhiều cây, thế cho nên rõ ràng là chính ngọ, mà bên trong ánh sáng cũng có chút ảm đạm.
Giờ khắc này, bên trong đường có hai người, một người râu tóc bạc trắng, Tiêu Minh Xuyên liếc mắt một cái liền nhận ra. Nhưng làm hắn cảm thấy khó hiểu chính là vì cái gì bất luận thời điểm nào, hắn nhìn thấy đại sư đều là một hình dáng này.
Một người khác tóc dài rối tung, đang quỳ gối. Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng. Nhưng chỉ bóng dáng cũng đủ rồi. Từ khi sinh ra liền nhìn thấy người này, từ nhỏ sống bên nhau hơn mười năm, dù qua một đời không thấy, Tiêu Minh Xuyên cũng không có khả năng nhận không ra người này. Hắn đột nhiên dừng bước chân, đứng ngơ ngẩn sững sờ, phảng phất không biết nên làm cái gì.
Ngay sau đó, Cố Du cũng nhận ra người này, giơ tay xoa xoa mắt, mở miệng run rẩy hỏi:
“Nhị… Nhị ca, đó là……”
Không chờ Cố Du nói hết lời, Tiêu Minh Xuyên đột nhiên quỳ xuống, thực nhẹ mà hô lên:
“Phụ hoàng!”
*******************
Tìm hiểu thêm :
Chùa miếu là nơi tín đồ đạo Phật tiến hành các hoạt động tôn giáo. Khi vào chùa, chúng ta lần lượt thấy Điện Thiên Môn , Thiên Vương Điện , Đại Hùng Bảo Điện và Pháp Đường.
Điện Thiên Môn gồm cửa Tam Quan, hai bên cửa Tam Quan có tạc hình hai đại lực sĩ Kim Cương.
Trước Thiên Vương Điện có tượng Phật Di Lặc, hai bên có bốn Đại Thiên Vương, cũng được gọi là bốn Đại Kim Cương. Sau lưng tượng Phật Di Lặc lại có tượng Vi Đà cầm cây hàng ma trử (cây vồ hàng phục yêu ma).
Pháp Đường là nơi giảng Phật pháp hoặc là nơi các sư tụ tập.
Còn Đại Hùng Bảo Điện là vật thể kiến trúc trung tâm của toàn bộ ngôi chùa. Đó là nơi thờ giáo tổ Phật Thích Ca Mâu Ni. Vì là trung tâm chùa miếu, cho nên Đại Hùng Bảo Điện bao giờ cũng có khí thế hùng vĩ. Ngay giữa khu đại điện rất rộng có tượng Tam Tôn, hoặc tượng Phật tam thế: Quá khứ, Hiện tại, Tương lai, hoặc tượng Phật tam thân: hóa thân, cực thân, ứng thân. Đứng hầu hai bên là đệ tử của Phật là A Nan và Cà Diệp. Sát tường hai bên tả hữu đại điện có tượng mười tám vị La Hán hoặc hai mươi Chư Thiên.
Trong hậu đường thì có tượng Bồ Tát Quan Thế Âm, đứng hầu hai bên Quan Thế Âm có tượng Thiện Tài đồng tử và Long Nữ, lại còn có một số những bức tượng khác nữa. Chẳng hạn như thể hiện 53 chuyện Thiện Tài đồng tử tìm thầy hành đạo.