“Tôi không về nhà, tôi đang ở khách sạn.” Nhiễm Văn Ninh bọc lại toàn thân mình trong chăn, đáp lời anh như thế.
“Cậu nói địa chỉ cho tôi đi, tôi qua đó liền bây giờ.” Hỏi xong, Trì Thác cúp điện thoại.
Gần như hơn một tiếng sau, cửa phòng của Nhiễm Văn Ninh đã bị gõ vang mấy hồi. Sau khi mở cửa, cậu gặp được Trì Thác và Giang Tuyết Đào, hai người này đã chạy suốt đêm đến đây chỉ để tìm cậu.
Trong nháy mắt sau khi nhìn thấy đồng đội, đáy lòng của Nhiễm Văn Ninh mới bình tĩnh được một chút, sau đó, cảm xúc tự trách tiêu cực lại ùn ùn bủa vây lấy cậu. Cậu khóc lóc, nói với Trì Thác và Giang Tuyết Đào rằng: “Tôi không nên dẫn cậu ấy về nhà mình, nếu cậu ấy ở yên trong vườn Tây thì đã chẳng tới nông nỗi này.”
“Chuyện này không liên quan tới cậu, cậu ta bị kẻ khác để ý.” Trì Thác ôm Nhiễm Văn Ninh, vỗ vỗ lưng cậu, dỗ dành như vậy.
Giang Tuyết Đào cũng dỗ: “Mình không nói trước được tất cả mọi việc mà, có vài việc đã được định sẵn là như thế.”
“Đội trưởng, Đào ca, tối nay mấy anh ở lại với tôi đi.” Nhiễm Văn Ninh cảm thấy một mình cậu không thể nào vượt qua một đêm đằng đẵng như thế này được.
…
Trong chiếc xe chở xác kia, Hạng Cảnh Trung ngồi cạnh Lâm Nhất. Anh ta đỡ trán, liên tục nghĩ ngợi về những chi tiết trên cỗ thi thể kia. Tình trạng chân tay đã gãy nát thảm khốc trên bộ thi thể nọ không ngừng nhắc nhở anh ta rằng việc này đã không còn bất kì đường cứu vãn nào nữa.
Điện thoại di động đột nhiên rung lên. Hạng Cảnh Trung cầm điện thoại, nhìn lướt qua thông báo cuộc gọi, sau đó mới hiểu rằng người bên kia đã biết được tin tức.
Anh ta nhận điện thoại, người ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Trước tiên phải làm cho xong quy trình đã, sau đó đổi xe, chuyện còn lại, anh biết phải làm như nào rồi.”
Hạng Cảnh Trung tỏ vẻ hiểu rồi, sau đó, đầu dây bên kia lại vang lên một tiếng cười lạnh: “Anh phải phụ trách chuyện này đấy.”
Sau khi nghe Lâm Nhất đề xuất muốn sang nhà Nhiễm Văn Ninh chơi dài ngày, Hạng Cảnh Trung đã không đồng ý. Ngày hôm ấy, anh ta gọi Lâm Nhất đến phòng làm việc của mình, nhưng ý Lâm Nhất đã quyết, cậu ta đã đồng ý với Nhiễm Văn Ninh rồi.
“Cậu không thể rời khỏi một phạm vi cụ thể, chuyện này rất nguy hiểm.” Hạng Cảnh Trung rót một li hồng trà cho cậu ta.
Lâm Nhất ngồi trên ghế, nói với Hạng Cảnh Trung rằng: “Anh có từng nói rằng nếu tôi mong muốn cậu ta nhớ lại dù chỉ là một chút, chuyện này sẽ luôn là một loại hấp dẫn với tôi.”
“Cậu rõ ràng phải lý tính hơn như thế.” Hạng Cảnh Trung nhắc nhở, lúc này, ngữ điệu của anh ta đã hơi nặng nề, “Nhiệm vụ của phái bảo thủ trong ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’ đã bị phá bĩnh đến như vậy, Thiệu Vấn Minh sẽ hành động cho xem.”
“Anh không nên dùng Nhiễm Văn Ninh làm tấm chắn thay cho tôi.” Lâm Nhất liếc nhìn li hồng trà, sau đó đáp lời Hạng Cảnh Trung.
Nhưng Hạng Cảnh Trung lại nheo lại đôi mắt đào hoa của mình. Anh ta cười bảo: “Nếu tôi không sử dụng cậu ta, tất cả mọi kế hoạch cuối cùng sẽ biến thành một ván cờ, phái bảo thủ muốn lựa chọn người nào, chuyện này cũng sẽ không còn nằm trong phạm trù phán đoán của tôi nữa.”
“Vậy tôi sẽ quay về với anh ta, lỡ mà anh ta gặp chuyện, năng lực của Dear Anna sẽ không thể sử dụng được nữa.” Vừa dứt lời, Lâm Nhất đã đứng dậy muốn đi.
“Bọn họ sẽ không đồng ý.” Hạng Cảnh Trung lên tiếng sau lưng Lâm Nhất.
Thế nhưng, Lâm Nhất lại hờ hững liếc mắt nhìn Hạng Cảnh Trung một cái. Cậu ta lạnh lùng bảo: “Anh đi xử lí chuyện đó đi, thuyết phục họ, bắt họ đồng ý.”
Hạng Cảnh Trung đúng là có đi thuyết phục người khác thật, thế nhưng bản thân anh ta cũng phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm cho việc này.
Sau khi chiếc xe chở thi hài của Lâm Nhất dừng lại trên đường, xác chết bên trong đã bị lặng lẽ thay đổi, thi thể mới sẽ được chở đến chi nhánh phía Tây để người ta trực tiếp xử lí, không để lại bất kì dấu vết nào. Còn về phần thi thể thật của cậu ta, nó đã bị vận chuyển đến một nơi xa và vắng vẻ hơn nhiều.
Thi thể của cậu ta cuối cùng cũng sẽ được xử lí như cách người ta xử lí xác chết bình thường, thế nhưng trước đó, nó phải được người khác kiểm tra qua đã. Bọn họ vận chuyển xác chết này đến vùng ngoại ô, nơi đó có một khu biệt thự hẻo lánh. Nơi này trông rất xa hoa, thế nhưng tất cả những căn nhà ở đây đều không hề có người ở lại.
Đây là một khu nhà bỏ hoang, thế nhưng mặt ngoài của nó lại được người ta ngụy trang thành có người ở.
Khi thi thể của Lâm Nhất được vận chuyển đến đấy, nơi ấy đã có một vài người đứng chờ, trong số đó có một ông lão đã đứng tuổi. Vừa trông thấy Hạng Cảnh Trung, ông ta đã trực tiếp bước lên phía trước. Rõ ràng ông ta đã có tuổi, thế nhưng bước chân của ông lão này lại rất cứng cáp và mạnh mẽ, hiển lộ ra một loại uy thế khó lường.
Chát. Một bạt tai vang dội được vung lên.
Ông lão kia không phát ra bất kì một lời nào, chỉ đánh một ánh mắt về phía người bên cạnh, những trợ thủ còn lại đã mau chóng chuyển thi thể của Lâm Nhất vào trong phòng nghiên cứu.
Hạng Cảnh Trung cũng không quan tâm đến cảm giác bỏng rát trên mặt mình. Anh ta nhìn Lâm Nhất bị đẩy khỏi tầm mắt, cuối cùng chỉ hít một hơi sâu.
“Ông rất tức giận.” Một người đàn ông mang kính gọng nhỏ nói với Hạng Cảnh Trung như vậy. Y mặc một bộ âu phục đàng hoàng, trông rất chín chắn và già đời, còn mang theo một đôi bao tay trắng trên tay, nom hơi giống mấy người có bệnh thích sạch sẽ.
Hạng Cảnh Trung liếc mắt nhìn y, có hơi hết cách: “Nếu cậu ta đã muốn ra ngoài rồi, mấy người cũng chả ngăn lại được đâu.”
“Nhưng ít ra cũng đừng để cậu ta chết như thế.” Người đàn ông kia đẩy kính của mình lên một chút, “Chi nhánh sẽ khám nghiệm tử thi, cũng có thể sẽ phát hiện được điểm khác biệt.”
Hạng Cảnh Trung nhún nhún vai, “Đổi thi thể rồi, không tra ra được đâu.” Ở chi nhánh ấy, anh ta có rất nhiều cách để khống chế tin tức. Với anh ta, để Lâm Nhất ra đi yên bình không huyên náo là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Thế nhưng, họ cũng không thể giao bộ thi thể thật sự này của Lâm Nhất cho chi nhánh được.
Người đàn ông nọ cười cười. Y vuốt ve bao tay trắng của mình, dịu dàng đáp: “Xem ra, chuyện phiền phức nhất ở chỗ anh là phải nghe ông già mắng mỏ đấy hả.”
“Em cứ trơ mắt nhìn anh bị mắng như vậy à? Hạng Bùi.” Sau khi thấy ông em họ đứng ở nơi kia trông cứ như đang hả hê cười nhạo mình, Hạng Cảnh Trung bèn hỏi như vậy.
Hạng Bùi lắc lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Việc này rất nghiêm trọng, trừ anh ra, tụi em cũng sẽ bị mắng.” Y chỉnh lại bao tay trắng của mình, chuẩn bị đi theo vào phòng nghiên cứu, tiện thể còn nói thêm với anh họ mình một câu, “Sau này, anh cần phải cẩn thận hơn như vậy.”
Trong phòng nghiên cứu, người ta đã sớm lấy đi lớp vải trắng trùm lấy thi thể. Cái xác này rất thê thảm, xương cột sống đứt gãy, nội tạng bầm dập, lại còn có rất nhiều vết thương chí mạng đã chảy khô máu, thế nhưng, vết thương nghiêm trọng nhất trên cái xác này lại là một viên đạn trong hộp sọ.
“Phái bảo thủ, Hạng Cảnh Trung mạo hiểm.” Sau khi nhìn người ta gắp viên đạn kia ra xong xuôi, Hạng Bùi mới nói như thế.
Ông lão nọ kiểm tra cái xác xong, tức giận mắng: “Vô dụng, đây là ‘kết quả tốt’ mà nó muốn mang tới cho ta đấy à!”
Vì một tiếng gầm này của ông ta, hai nhân viên nghiên cứu còn lại trong căn phòng này có hơi sợ hãi. Ông ta xua xua tay với hai trợ lí, bảo: “Hai người ra ngoài đi.”
Ông ta mặc áo blouse trắng, tiếc rẻ nhìn xác chết của Lâm Nhất, sau đó mới lên tiếng: “Hạng Bùi, xử lí thi thể của ‘Thiên sứ’ một chút đi.”
“Không biết anh ta có muốn tỉnh lại một lần nữa hay không.”
Cơ chế vận hành của cỗ thi thể này đã hoàn toàn hỏng hóc rồi, cậu ta đã chết đến không thể nào chết thêm được nữa.
Hạng Cảnh Trung hiện đang ngồi trong một căn phòng nghiên cứu. Sau khi nhìn chăm chú vào lọ chứa được nuôi cấy trước mặt mình, anh ta đột nhiên lại nở một nụ cười rất kì quái. Hạng Bùi đang ngồi cạnh anh ta. Vừa thấy anh ta bày ra nét mặt này, y đã biết ngay đáy lòng anh ta có một ít nắm chắc.
“Anh đang suy nghĩ chuyện gì?” Hạng Bùi đang phủi bao tay trắng của mình.
Hạng Cảnh Trung nhìn chằm chằm vào bộ thân thể trong lọ nuôi cấy kia, nhẹ giọng nói:
“Cậu ta sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”