Trì Thác hơi hơi suy nghĩ một chút, sau đó nói với mọi người: “Hoặc là không có sinh vật trong mộng cảnh, hoặc là nó đã rời khỏi đây một chốc.”
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu, vuốt cằm, “Đúng rồi, nó có thể đang đi thang máy lên mấy tầng lầu khác đấy.”
Vừa trêu nhau xong, thang máy cách mọi người ba mét hơn lại có động tĩnh. Ai nấy cũng đều thấy trong thang máy có một cái mũi tên hướng xuống, biển báo đèn neon có màu xanh lá lập lòe, nhưng lại không viết rõ số tầng. Vừa trông thấy cái mũi tên chỉ đường kia, bọn họ đều cảm thấy cảm giác căng thẳng của mình đột nhiên tăng vọt. Trì Thác với Giang Tuyết Đào đứng ở đằng trước, chuẩn bị đối phó với thứ trong cánh cửa kia.
Thang máy đã trở lại! Thang máy đã trở lại!
Keng. Một âm thanh đinh đang vang lên, sau đó, thang máy từ từ mở ra.
Trong góc xó của thang máy, có một cái bóng đen đang co quắp cả người lại, run lẩy bẩy. Người nọ có nét mặt vặn vẹo, trông như đang vô cùng hoảng sợ.
Một đám người “Ánh sáng” còn chưa bị anh ta dọa miếng nào, cái người trong thang máy đã kêu to ra tiếng.
“Aaa, cút ngay, xê tôi ra!”
Thế mà lại là người bình thường. Giang Tuyết Đào tiến về phía trước, dìu anh ta đứng dậy. Người kia vốn đang nhắm tịt hai mắt lại vì sợ, lúc được Giang Tuyết Đào động đến, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ đồng loại, anh ta mới vô cùng ngạc nhiên, mở mắt ra.
“Anh đi ra trước đi, lỡ tí nữa thang máy đóng cửa.” Giang Tuyết Đào nói với người kia như thế.
Người kia cũng lờ mờ đoán được vấn đề. Anh ta cũng không nhờ Giang Tuyết Đào dìu nữa, mà tự mình bò ra khỏi thang máy, sau đó ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc thảm thương: “Tôi gây nên tội nghiệt gì, cái mộng quỷ này, lúc nào mới tỉnh dậy được đây.”
Sau đó, anh ta lại tự động thuyết phục mình, dặn mình từ từ tỉnh lại.
“Không đúng, cái này cũng không phải mộng. Mấy anh là ai?”
Tư chất của người này còn được, tuy không biết anh ta đã trải qua những gì ở mấy tầng khác, nhưng anh ta vẫn chưa bị hù tới phát điên, như vậy cũng tính là không tệ rồi. Vì vậy, Giang Tuyết Đào trực tiếp nói ào ào mấy lời khách sáo vjp pro với anh ta, dọa anh ta sững cả người.
Người kia ngồi trên đất, suy nghĩ một chốc, sau đó mới hít nước mũi nói: “Tôi chỉ muốn tỉnh lại, còn chuyện của mấy anh, tôi không muốn xen vào. Tôi có một công việc khá tốt trong thực tế, còn có vợ con nữa. Rất xin lỗi, tôi không thể gia nhập bên các anh được.”
Thật ra những người có tư chất không tệ, trừ những người trẻ tuổi vừa mới bước chân vào xã hội, bản tính còn rất cố chấp, những người có áp lực quá lớn, tính tình khó chịu, những người có liên quan đến mộng cảnh, hoặc những trường hợp như Thiên ca, trực tiếp bị cấp trên điều xuống, đa số những người còn lại đều từ chối vào làm trong cái nghề này. Lúc người ta lập gia đình rồi, nhiều người sẽ không muốn đi mạo hiểm. Huống chi, những mộng cảnh nọ vẫn quá xa tầm với của họ, rất nhiều người, cả đời cũng chưa bao giờ bước chân vào trong mộng cảnh đặc thù.
“Được thôi, chúng tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh. Nhưng làm phiền anh một chút nha, anh có thể nói cho chúng tôi biết thứ anh gặp phải trong mấy tầng lầu khác không.” Trì Thác hỏi người kia như vậy.
“Được rồi, tôi tên Hàn Kiệt, làm phiền mấy vị chiếu cố tôi nhiều hơn. Thật ra chỗ này là tầng thứ hai tôi mới vào, ở cái tầng trước đó, tôi bị quỷ quái đuổi cả một đường.” Hàn Kiệt vuốt vuốt bên tim của mình, còn chưa phục hồi tinh thần.
Cái từ quỷ quái này rất mơ hồ, chỉ có thể nói lên được mức độ đáng sợ của nó, cùng với cách tấn công không phải tấn công vật lí. Nhưng cái thể loại này có ở khắp nơi trong mộng, không có gì kì lạ cả.
Hàn Kiệt nghĩ nghĩ một hồi, sắc mặt tự nhiên trắng bệch xuống, hỏi: “Có phải cái gì mà, oan hồn không?”
Nói tới oan hồn thì hơi bị vui. Nếu như Hàn Kiệt cho là như thế thì có khả năng cao cái thứ ấy có hình dạng con người. Sinh vật trong mộng không phải là người hóa thành ma quỷ, người nọ mang cái hình dáng kia rất có thể là do anh ta vốn là một người có tư chất, chịu sự ảnh hưởng của mộng cảnh rồi mới hóa thành như vậy, đương nhiên, cũng không ngoại trừ khả năng nó thật sự mang hình dạng của con người.
Trì Thác giải thích: ‘Trong mộng không có quỷ quái, chúng ta chẳng qua chỉ đang ở hai phe đối lập nhau mà thôi.”
Nhưng Hàn Kiệt không quá tin vào lời giải thích của Trì Thác, trong thâm tâm, anh ta vẫn cứ đinh ninh rằng ác mộng là ác quỷ tạo nên, có người muốn hãm hại anh ta. Thế nhưng, đúng thật là mộng cảnh đặc thù vẫn chưa có định nghĩa chính xác, mặc dù có là “Ánh sáng” đi chăng nữa, cách lí giải nó của mỗi cá nhân trong đội hẳn cũng sẽ có sai lệch.
May là mọi người vẫn có kha khá ý chung, ví dụ như về chuyện ma quái mà Hàn Kiệt kể, Trì Thác lại nghĩ rằng có thể đang có một vị có tư chất trấn giữ nơi đó, người ấy có thể là một người đã lạc lối nặng, không thể cứu. Nhưng bình thường, cách xử lí của người trong nghề với chuyện này sẽ là, cố gắng mang tỉnh người nọ, nếu như thật sự không được thì đành để cho người ta ra đi thanh thản một chút.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cách xử lí đó có hơi tàn nhẫn, cảm thấy như mình đã bóp chết một sinh mệnh vậy, “Nếu thật sự có người như thế, thật ra mình cũng có thể để anh ta ở lại trong mộng, lỡ đâu trong tương lai sau này, mình tìm được cách mang tỉnh người đã lạc lối nặng ở trong mộng thì sao?”
Lâm Nhất đan hai tay vào nhau, hỏi: “Những người này rất có thể là người bình thường, họ chưa hề được huấn luyện, anh có chắc rằng ý thức của họ sẽ kiên trì được đến khi ấy hay không? Anh có chắc rằng trạng thái lạc lối của họ trong lúc ấy sẽ không hề có một chút đau đớn nào hay không?”
Lời của Lâm Nhất, Nhiễm Văn Ninh cũng biết được, nhưng khổ nỗi, cậu sẽ tự động né tránh một số ít vấn đề có liên quan đến đạo đức, ví dụ như, người ta sẽ ăn thịt, nhưng lại không thích giết mổ gia cầm. Trì Thác ngắt lời hai người họ, nói: “Tôi sẽ xử lí chuyện này, mấy cậu không cần nhúng tay.”
“Xin lỗi.”
Nhiễm Văn Ninh khi ấy cũng không biết rằng mình sau này sẽ vô cùng quyết đoán trong lúc làm loại chuyện này, cậu tương lai sẽ trở nên lạnh lùng bất nhân hệt như một người hoàn toàn khác.
Hàn Kiệt nghe không hiểu cuộc trò chuyện của họ, mà có một vài chỗ trong mấy lời khách sáo của Giang Tuyết Đào cũng không hề rõ ràng. Vì vậy, anh ta lại nghĩ rằng, đám nhân loại này là thầy pháp tự do, chuyên môn bắt quỷ trong mơ, rồi siêu độ cho mấy con quỷ kia.
“Trước tiên mang Hàn Kiệt ra khỏi mộng cảnh này xong cái đã.” Vì tiết kiệm tài nguyên, Trì Thác lấy ra một “Người tí hon chạy trốn”, thả nó xuống đất.
Con slime kia lăn một vòng, nó cũng không duỗi ra hai chân nhỏ như cái con của Nhiễm Văn Ninh hồi xưa lắc xưa lơ, cứ như vậy mà lăn vào thang máy. Mấy người họ thấy thế, lật đật kéo Hàn Kiệt vào trong thang máy. Vào đến trong đó rồi, họ mới thấy bên trong thang máy này lại không hề có biển số, chỉ có nút bấm đóng cửa.
“Người tí hon chạy trốn” tự đóng cửa thang máy lại, sau đó, cả bọn Nhiễm Văn Ninh đều cảm thấy thang máy đang di chuyển, nó đang đi lên. Hàn Kiệt hơi không yên lòng cho lắm, bèn hỏi: “Làm như này là ra ngoài được sao?”
Nhiễm Văn Ninh từng trải, rất muốn nói với anh ta một câu, không chắc nha, nhưng dù sao cũng không thể khiến cho quần chúng nhân dân quýnh lên được, vì vậy, cậu cũng không nói gì.
Lúc thang máy nọ đi lên, con slime kia đột nhiên nhúc nhích người nó một chút, nó lăn tới cửa thang máy. Sau đó, Nhiễm Văn Ninh trơ mắt nhìn nó xuyên cửa đi ra: Cửa chưa mở, thang máy vẫn còn đang chuyển động, cái con kia cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Ha ha…
Hàn Kiệt lú: “Đây là chuyện như nào?”
Bốn người “Ánh sáng” đều hiểu ngầm với nhau, bèn giữ bình tĩnh, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Trì Thác cười nói với Hàn Kiệt: “Không sao, chuyện này rất bình thường.”