Mà đêm mười ba tháng giêng hôm đó, Diệp Già Kỳ gọi điện thoại tới gọi Lục Trăn và Lương Đình bọn họ ra ngoài.
Trong căn phòng riêng ở quán bar ồn ào sục sôi nào đó, Lục Trăn gặp được Thi Nhã đã say như chết.
Diệp Già Kỳ đóng cửa phòng lại, bĩu môi, nhìn về phía Thi Nhã: “Hình như cô ta thất tình, uống rất nhiều, đúng lúc tớ cùng mấy người bạn mở party sinh nhật ở bên cạnh, nhìn thấy cô ta.”
“Cô ta có uống rượu hay không, thất tình hay không thì mắc mớ gì đến chúng ta, còn muốn chúng ta đưa cô ta về à.” Lục Trăn liếc mắt, quay người muốn rời đi luôn.
Lương Đình kéo anh lại: “Cậu nghe Diệp Già Kỳ nói xong đã có được không.”
Nếu chỉ là đơn thuần uống say thì chỉ gọi Lục Trăn Lục Yên tới là được rồi, Diệp Già Kỳ cũng gọi Lương Đình tới chứng tỏ sự việc không đơn giản như vậy.
Diệp Già Kỳ nói ra: “Cô ta uống say, nói một vài lời, tớ nghe… cảm thấy sự việc không bình thường.”
“Cô ta nói cái gì rồi?”
Diệp Già Kỳ cũng không thuật lại, anh ta kéo Lục Trăn đến trước mặt Thi Nhã say rượu.
Thi Nhã nhìn thấy Lục Trăn thì lập tức nhào tới: “Lừa đảo! Em gái anh là đồ lừa đảo! Cô ta lừa các anh rồi, cô ta vốn không phải em gái của anh!”
Lục Trăn đẩy Thi Nhã ra, cau mày nói: “Cô đang nói cái gì vậy!”
“Cô ta là đồ lừa đảo, cô ta vốn không phải em gái của anh!” Mắt Thi Nhã đỏ lên, cảm xúc kích động nó: “Em gái Lục chân chính, em gái Lục chân chính còn đang ở trong thôn đấy! Cậu tôi xác nhận rồi, cô ta vốn chính là đồ giả mạo, không xứng ở tại Lục gia!”
“Cô đang nói hươu nói vượn gì vậy!”
Lương Đình cũng nghe ra sự bất thường trong lời nói của Thi Nhã, đi đến trước mặt Thi Nhã, gằn từng chữ hỏi: “Cô nói… em gái Lục ở đâu?”
“Trong thôn, ha ha ha ha, nó còn đang ở trong thôn đấy! Người trong nhà kia là đồ giả mạo, giống như tôi, đều không mang họ Lục, là đồ giả! Ha ha ha!”
Thi Nhã dường như bị đè nén quá lâu, giọng cười đều sắp điên cuồng rồi, giống như người đàn bà điên.
Cảm xúc của Lục Trăn trong nháy mắt xông lên đầu, nắm lấy cổ áo Thi Nhã, kéo cô ta lại gần mình: “Cô nói, cô nói em gái tôi… con bé ở đâu!”
“Mẹ tôi, còn có cậu tôi, bọn họ đã mua vé xe lửa rồi, chờ đến khi bọn họ trở về… đồ giả mạo Lục Yên kia liền có thể cút ra khỏi Lục gia rồi ha ha ha ha!”
Lục Trăn ném Thi Nhã xuống, sa sầm mặt lại, quay người muốn rời đi.
Diệp Già Kỳ ngăn trước mặt anh: “Lục Trăn, cậu muốn làm gì.”
“Tớ muốn đi tìm Thi Tuyết Nhàn hỏi cho rõ ràng.” Lục Trăn thở hổn hển, tức giận đến mức trán cũng nổi gân xanh: “Tớ muốn tìm em gái tớ về!”
“Tin tớ đi, tớ còn muốn tìm em gái Lục về còn hơn cả cậu, con bé cũng là bạn của tớ.” Diệp Già Kỳ nói ra: “Nhưng bây giờ cậu đến hỏi bà ta thì cũng quá không thông minh rồi.”
Lương Đình suy nghĩ một lúc, cũng nói ra: “Diệp Già Kỳ nói không sai, bây giờ đến hỏi bà ta hoàn toàn có thể thề thốt phủ nhận, đến lúc đó cho dù cậu kéo bà ta đến cục cảnh sát, pháp luật cũng không có cách nào bắt bà ta.”
Lục Trăn đi qua, túm Thi Nhã say rượu lên: “Nhân chứng đều ở đây, bà ta có thể chống chế sao!”
“Cảnh sát có thể thu thập lời say rượu của cô ta làm chứng cứ sao?”
Lục Trăn gấp đến mức lỗ mũi đều bốc khói rồi, đi tới đi lui trong phòng: “Cái gì cũng không được, cậu nói xem làm sao bây giờ!”
Diệp Già Kỳ mở cửa phòng, liếc mắt ra hiệu cho mấy người bạn của mình ngoài hành lang, để bọn họ mang Thi Nhã ra ngoài, Thi Nhã mơ màng lảo đảo, rõ ràng là đã quá say rồi.
Một lần nữa đóng cửa phòng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Chuyện này, chi bằng bàn bạc kỹ hơn.” Diệp Già Kỳ ngồi xuống ghế sô pha, nói với Lục Trăn: “Nghe ý tứ của Thi Nhã thì mẹ cô ta mấy ngày nữa sẽ rời khỏi, muốn cùng cậu của cô ta đến thôn, hơn phân nửa là hoài nghi Lục Yên không phải em gái Lục, muốn đến hiện trường chứng thực, chỉ cần chúng ta đi theo bọn họ, không chừng có thể tìm em gái Lục về.”
Trong mắt Lục Trăn có ánh sáng: “Thật sao? Thật sự có thể tìm được con bé sao!”
“Gần như là vậy.”
Lương Đình lại nói ra: “Cậu nói đi theo bọn họ là ý gì? Theo dõi sao?”
“Chỉ có cách này thôi, nhưng tuyệt đối không thể bị bọn họ phát hiện ra.”
“Rất dễ bị phát hiện, mẹ kế kia của Lục Trăn quen biết mấy người chúng ta!”
“Cho nên nếu như thật sự muốn theo hỏi thì tuyệt đối không thể là mấy người chúng ta được.” Diệp Già Kỳ hỏi Lục Trăn: “Không phải cậu có người bạn học ở trường cảnh sát sao?”
“Tần Hạo lên núi huấn luyện dã ngoại rồi, điện thoại bị tịch thu, hiện tại không liên lạc được.” Lục Trăn nói: “Mà cho dù cậu ấy có ở đây thì cũng không được, cậu ấy từng tới nhà tớ, Thi Tuyết Nhàn từng gặp cậu ấy rồi.”
“Dùng tiền thuê một người thì sao?” Lương Đình đề nghị.
“Chuyện này liên quan đến an nguy của em gái Lục, không nên rêu rao, cũng không thể tùy tiện tìm người làm được, lỡ như bị Thi Tuyết Nhàn phát hiện ra, chi nhiều tiền hơn để mua chuộc đối phương thì chúng ta phí công nhọc sức.”
Thời khắc này Lục Trăn hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được, anh nóng nảy nói: “Cái gì cũng không được, cậu nói xem làm sao bây giờ!”
“Ngược lại tớ thực có một ứng cử viên tốt.” Diệp Già Kỳ tỉnh táo nói: “Chỉ sợ Lục Yên không đồng ý.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lương Đình thay đổi trước.
Thông minh như anh ta đã đoán được người Diệp Già Kỳ đề nghị… là ai.
Đầu óc Lục Trăn giống như bị mắc kẹt, vội vàng hỏi: “Có ứng cử viên tốt thì sao lại không đồng ý, Yên Yên chắc chắn ủng hộ chuyện tìm cô nhỏ của nó! Người cậu nói là ai?”
Diệp Già Kỳ liếm liếm môi dưới khô ráo, nói ra hai chữ: “Thẩm Quát.”
“Thẩm Quát?”
“Cậu ấy là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?”
Diệp Già Kỳ nói với Lục Trăn nhưng ánh mắt lại quét tới Lương Đình: “Cậu ấy thông minh hơn người bình thường, có thể tùy cơ ứng biến, theo dõi hẳn là sẽ không bị phát hiện; đồng thời cậu ấy cũng là anh em của Lục Trăn, hẳn là sẽ dốc hết toàn lực tìm em gái Lục về; mà quan trọng nhất chính là, Thi Tuyết Nhàn từ trước đến nay chưa từng gặp cậu ấy.”
Lục Trăn đấm tay trái vào tay phải: “Không sai! Thẩm Quát có thể! Cậu ấy là anh em tốt của tớ, cậu ấy nhất định sẽ giúp tớ, có cậu ấy làm chuyện này thì nhất định có thể tìm được em gái tớ trở về!”
Anh nói xong liền lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quát.
Lương Đình đè bả vai Lục Trăn xuống: “Chờ một chút, có phải là cậu nên… thương lượng với Tiểu Yên một chút không.”
“Không cần thương lượng, nó chắc chắn sẽ đồng ý.”
Sao lại không đồng ý được, Lục Yên muốn tìm cô nhỏ của con bé về hơn bất kỳ kẻ nào, hiện tại có đầu mối rồi, con bé chắc chắn việc nghĩa chẳng từ mà ủng hộ chuyện này!
Lương Đình nhếch miệng, ý vị thâm trường nhìn Diệp Già Kỳ một cái, Diệp Già Kỳ thoải mái đối mặt với anh ta, ý tứ trong ánh mắt cũng khá… rõ ràng.
Tên này mặc dù nói chắc như đinh đóng cột đều là vì tìm em gái Lục về nhưng cậu ta đề cử Thẩm Quát, chắc chắn là có yếu tố gian lận.
“Lục Trăn, cậu suy nghĩ cho kỹ.” Lương Đình kéo anh xuống, nói ra: “Nếu để cho Thẩm Quát đi làm chuyện này thì cậu ấy tất sẽ biết toàn bộ chân tướng, biết được Lục Yên không phải là em gái cậu, thậm chí biết được chuyện Lục Yên trọng sinh.”
“Biết thì biết chứ sao.” Lục Trăn nhún nhún vai: “Mọi người đều biết mà, đều là người một nhà, sẽ không nói ra ngoài.”
“Không sai, mọi người đều biết, thế nhưng vì sao Lục Yên không chịu để cho cậu ấy biết, cậu có từng nghĩ tới vấn đề này chưa.”
Lục Trăn mờ mịt lắc đầu.
Diệp Già Kỳ châm chọc nói: “Lương Đình, cậu hiểu con gái người ta hơn cả người ta làm bố, có ý tứ gì chứ.”
Lương Đình vốn không để ý tới Diệp Già Kỳ, đây chính là người quấy nước đục, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Lục Yên không muốn để cho Thẩm Quát biết, một là vì cô ấy chỉ muốn làm một người bình thường trước mặt Thẩm Quát, hai là… cũng là quan trọng nhất, cô ấy vốn thay đổi số phận tương lai phá sản của cậu mới tiếp cận Thẩm Quát, cậu cảm thấy, nếu như Thẩm Quát biết chuyện này thì sẽ nghĩ như thế nào, cậu ấy có thể chấp nhận được chuyện Lục Yên tiếp cận mình là có mục đích à.”
Lục Trăn rốt cuộc bình tĩnh lại, kinh ngạc nhìn qua Lương Đình: “Tớ không biết, có khả năng không?”
“Cậu không biết thì tớ đi đâu để biết được.”
Anh ta có thể suy đoán được tâm tư của rất nhiều người, thậm chí bao gồm cả Diệp Già Kỳ, nhưng anh ta nhìn không hiểu Thẩm Quát…
“Cho nên Lục Yên ngàn giấu vạn giấu, cậu ngược lại thì tốt rồi, thế nào cũng phải vạch trần chuyện này trước mặt Thẩm Quát.” Lương Đình có chút tức giận nhìn về phía Diệp Già Kỳ: “Cậu đừng quá ích kỷ.”
Diệp Già Kỳ cười, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy sự vô lý: “Tôi chỉ là đang tranh giành thứ tôi muốn, ích kỷ cũng tốt hơn đồ hèn nhát, ngay cả nói cũng không dám nói ra.”
Lục Trăn nhìn hai người thương nhọn đấu với đao sắc, mờ mịt nói: “Hai người các cậu đang đánh đố cái gì vậy.”
Lương Đình không thèm để ý Diệp Già Kỳ, ngược lại nói với Lục Trăn: “Bất kể như thế nào, chuyện này cũng phải thương lượng với Lục Yên, có nên nói cho Thẩm Quát biết hay không cũng phải do cô ấy quyết định. Hơn nữa, Thẩm Quát cũng không phải là ứng cử viên duy nhất, vẫn còn có thể tìm được người khác.”
“Nhưng cậu ấy là người thích hợp nhất không phải sao.”
Diệp Già Kỳ nhìn về phía Lục Trăn: “Bỏ qua cơ hội lần này rồi thì Lục Trăn, cậu muốn gặp lại em gái của cậu có thể phải đợi đến kiếp sau.”
Lục Trăn ngồi một bên ghế sô pha, tay siết chặt đầu gối của mình, dường như cũng đang do dự: “Có thể nghĩ cách lấy được số chuyến xe lửa của bọn họ không?”
Diệp Già Kỳ nói: “Tớ đã để bạn tớ hỗ trợ đi thăm dò rồi, đây không phải là việc khó.”
“Chỉ cần biết nơi đến của bọn họ thì có thể thu nhỏ phạm vi, biết được Tiểu Yên cụ thể bị nhốt ở tỉnh nào.”
“Nhưng phạm vi vẫn quá lớn, mười vạn ngọn núi lớn, mấy trăm mấy ngàn hộ thôn xóm, cậu muốn tìm từng cái một, nói nghe thì dễ.” Diệp Già Kỳ nói: “Ngoại trừ lời tớ nói… theo dõi bọn họ thì không còn cách nào nữa.”
Lục Trăn xoa xoa đầu, đứng lên rồi lại ngồi xuống, ngồi một lúc lại bất an đứng lên, đi tới đi lui trong phòng.
Cuối cùng anh lấy điện thoại ra, giải quyết dứt khoát: “Gọi điện thoại cho Thẩm Quát.”
“Lục Trăn, cậu ít nhất phải cùng Lục Yên thương lượng một chút!”
“Trong lòng con nhóc kia không giấu được chuyện gì, nói cho nó biết, không chừng nó sẽ lộ ra sơ hở trước mặt Thi Tuyết Nhàn, chuyện liên quan đến mạng người, việc này lớn, để cho an toàn, tạm thời đừng nói.” Lục Trăn trầm giọng nói: “Chỉ có ba người chúng ta biết, cộng thêm Thẩm Quát.”
Những năm này Lục Trăn trưởng thành lên không ít, mặc dù tính tình vẫn vội vàng xao động như trước nhưng đã không còn lỗ mãng như thời cấp 3 nữa.
Lục Yên là con gái bảo bối của anh, em gái Lục là em gái ruột của anh, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt, nhưng nếu như lần này không tìm được em gái Lục…
Có lẽ thật sự như Diệp Già Kỳ nói, đời này cũng không thể gặp mặt nữa.
Lục Trăn gọi điện cho Thẩm Quát.