Khi đó Lục Yên tuổi nhỏ, còn nhìn không hiểu sự phức tạp nơi đáy mắt bố, cô trông mắt về phía xa, nhìn thấy đối diện ruộng lúa mạch màu xanh, khói đặc cuồn cuộn như sương mù từ ống khói nhà máy xi măng phiêu tán ra, nhuộm mây trên bầu trời thành màu bầm đen.
Hơn mười năm sau, Lục thị tập trung vật lực tài lực số lượng lớn, thi hành cải chế nhà máy, phân xưởng trở nên không còn bụi, lúc này mới từ từ giảm ô nhiễm xuống mức thấp nhất.
“Cô gái, cháu nghĩ gì thế?” Giọng nói của bác sĩ vang lên bên tai, cắt đứt hồi ức của Lục Yên.
Cô ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn hỏi bác sĩ: “Bệnh này của chú Thẩm có liên quan đến hoàn cảnh công việc trước kia của chú ấy sao?”
“Đương nhiên, bệnh phổi nghề nghiệp* cũng là bởi vì do hít bụi công nghiệp thời gian dài mà dẫn đến.”
(*: Tên tiếng Anh là Pneumoconiosis: Là một bệnh phổi nghề nghiệp và một bệnh phổi hạn chế gây ra do hít phải bụi, thường là trong các mỏ và từ nông nghiệp.)
Khi bác sĩ đang nói chuyện thấy Lục Yên nắm thật chặt tờ đơn bệnh án, đều nắm ra nếp nhăn rồi.
“Vậy… đợi lát nữa chàng trai kia quay lại, cháu bảo cậu ta ký tên lên đơn bệnh án nhé.”
Lục Yên bất lực ngồi trên ghế, sau lưng phát lạnh từng cơn.
Cô biết bệnh của bố Thẩm chịu đựng nhiều năm rồi, nhưng cô không nghĩ tới, trước kia bố Thẩm lại….
Làm việc tại Lục thị!
Cô nhìn váy áo đẹp đẽ trên người mình, từ đầu tới chân, mỗi một thứ… đều là hàng hiệu, đều là tốt nhất.
Cô lại ngẩng đầu, nhìn về phía bố Thẩm hôn mê bất tỉnh trong phòng bệnh, người đàn ông bị bệnh tật tra tấn đến tiều tụy kia…
Thẩm Quát ngay cả một đôi giày thể thao mới tinh cũng… không có.
Quá bắt nạt người khác rồi.
Thẩm Quát lấy thuốc quay lại, trong hành lang trống rỗng, không thấy bóng dáng cô gái đâu.
“Lục Yên?” Anh khẽ gọi, nhưng không có người đáp lại.
Đi rồi sao?
Lông mày Thẩm Quát cau lại, đi đến một bên chỗ ngồi, thấy được tờ giấy tài liệu cá nhân kia, đơn vị cũ của bố thình lình trước mắt.
Trái tim Thẩm Quát bỗng nhiên bị đâm một cái.
Cô nhìn thấy rồi.
Bác sĩ từ phòng bệnh khác đi ra, nói với Thẩm Quát: “Ôi, cậu quay lại rồi, nhanh chóng ký tên lên đơn bệnh án đi.”
Thẩm Quát lấy bút ra, máy móc viết tên mình lên tờ đơn, giao cho bác sĩ.
Lúc bác sĩ đi vào văn phòng, không quên quay đầu nói với anh: “Cô bé vừa rồi, bạn của cậu à, sắc mặt có vẻ không đúng lắm.”
Thẩm Quát đè lên mi tâm, nhắm mắt lại.
Suy nghĩ trôi dạt đến năm sơ nhất* ấy, lần đầu tiên gặp Lục Trăn.
(*) Bậc sơ trung (cấp 2), gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất (lớp 7), sơ nhị (lớp 8), sơ tam (lớp 9). Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (cấp 2) ở Việt Nam.
Anh ta mặc một thân quần áo chơi bóng Nike màu đỏ đi vào lớp học, giống như ánh nắng sáng rực thiêu đốt.
Thẩm Quát nhạy bén chú ý tới, màu của giày chơi bóng cũng rất đẹp, mũi giày sáng bóng sạch sẽ, ngay cả dây giày cũng không có một chút bụi đất nào.
Anh ta đi vào phòng học thì hấp dẫn toàn bộ sự chú của của các bạn học.
Thẩm Quát tuổi nhỏ xưa nay không biết, hóa ra con trai cũng có thể ăn mặc tươi đẹp như thế, sạch sẽ như thế.
Mà bản thân mình, vĩnh viễn chỉ có mấy món đồ màu đen xám kia, giày thể thao thô mốc dây giày đen sì, bụi đất ở bên trong giặt thế nào… cũng không sạch, bụi đất giống như xâm nhiễm vào từng sợi vậy.
Lần đầu tiên anh ta tự giới thiệu, nói anh ta tên là Lục Trăn, còn vỗ vỗ ngực, cao giọng nói Lục Giản là bố tôi, mặt mũi tràn đầy vinh dự và tự hào.
Bạn cùng lớp không biết Lục Giản, thế là anh ta nói, các cậu biết ống khói lớn ở phía sau đường Nam Kinh đối diện ruộng lúa mạch chứ, đó chính là bố tôi mở.
Lần này các bạn học đều biết, ống khói lớn đường Nam Kinh, mỗi ngày trong đó đều sẽ bốc lên khói đen cuồn cuộn, nhìn dáng vẻ hình như rất lợi hại.
Các bạn học lập tức coi trọng Lục Trăn một chút.
Thuở thiếu thời, ai cũng có người mà mình sùng bái, người Lục Trăn sùng bái nhất chính là bố của anh ta.
Mà ở nơi hẻo lánh, Thẩm Quát cúi thấp đầu xuống, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm.
Người anh sùng bái nhất cũng là bố, thế nhưng…
Ống khói lớn đối diện ruộng lúa mạch, đó là nơi… Bố sinh bệnh nặng khiến cho mỗi ngày đều ho khan.
Lục Trăn được giáo viên sắp xếp đến bên cạnh Thẩm Quát, làm bạn ngồi cùng bàn với anh, Lục Trăn ngồi xuống, lại từ trong túi lấy ra một lon Kiện Lực Bảo* đưa cho anh, cởi mở cười nói: “Sau này chính là anh em.”
(*) Là nhà sản xuất nước giải khát có trụ sở tại Phật Sơn, Quảng Đông, Trung Quốc được thành lập vào năm 1984. Vào những năm 1990, thức uống Jianlibao là một trong những sản phẩm bán chạy nhất ở Trung Quốc, ngang hàng với Coca-Cola và Pepsi
Dưới bàn, hai tay Thẩm Quát nắm rất chặt lại, móng tay đều sắp ấn vào trong máu thịt rồi…
Lục Trăn hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi của thiếu niên, anh ta kéo lon nước ra, đưa cho Thẩm Quát: “Sau này có chuyện gì thì nói một tiếng là được, tớ tên Lục Trăn, bố tớ là….”
Anh ta còn chưa dứt lời, Thẩm Quát nhận lấy lon nước, đứng dậy, tưới lên đầu Lục Trăn.
Ai cũng không nghĩ tới, thiếu niên có vẻ trầm tĩnh này….
Lại làm ra hành động khác người như vậy!. Đam Mỹ H Văn
Kiện Lực Bảo bốc lên bọt khí tưới xuống từ trên đầu Lục Trăn, thuận theo tóc anh ta nhỏ xuống, trước ngực cũng ướt một mảng lớn.
Lục Trăn đứng dậy, nhấc chân liền đạp lăn cái bàn trước mặt…
Thẩm Quát không cam lòng yếu thế, hung tợn nhìn anh ta chằm chằm, khuôn mặt tràn đầy căm ghét và thù hận.
Thẩm Quát chưa từng hận người nào như thế, thật sự, chưa từng có.
Từ ngày đó, mối thù của hai đối thủ một mất một còn liền kết thành.
Thẩm Quát cảm thấy, đời này mình cũng sẽ không tha thứ cho Lục Trăn, tha thứ cho Lục gia, tha thứ cho mỗi một người họ Lục.
Sau đó trong một khoảng thời gian vô cùng dài, Thẩm Quát bắt đầu tiêu tốn lòng dạ trên người Lục Trăn, không còn trắng trợn đối phó với anh ta như lần đầu tiên nữa.
Kế hoạch báo thù của anh giống như một cái mạng nhện, từ từ trải rộng ra, Lục Trăn tựa như một con côn trùng giáp xác lớn vụng về, mặc dù có sức lực nhưng từ đầu đến cuối không tránh thoát được cái lưới mà Thẩm Quát tạo ra.
Anh khiến cho Lục Trăn mất đi sự yêu thích của giáo viên, dần dần mất sự thích thú với học tập, bắt đầu phát triển trượt xuống dưới cuối cùng.
Khiến anh ta nóng nảy, khiến anh ta phẫn nộ…
Ngọn lửa báo thù cháy bỏng trong lòng Thẩm Quát, cả ngày lẫn đêm giày vò lấy anh.
Anh kéo mặt trận kế hoạch càng ngày càng dài, mười năm hai mươi năm cũng không có gì đáng tiếc.
Hủy đi sự tự tin của anh ta, hủy đi tôn nghiêm và linh hồn của anh ta.
Lòng dạ Thẩm Quát rất sâu, anh không thường yêu ai, càng không thường hận ai, nếu đã hận thì đó chính là sâu tận xương tủy.
Thế nhưng rất kỳ lạ, cho tới bây giờ anh đều có thể nhớ rõ ràng, thiếu niên như ánh mặt trời phóng khoáng kia ngồi vào bên cạnh anh, lúc nói “Sau này chính là anh em”, ánh mắt kia trong veo sáng ngời.
Thật ra trong lòng Thẩm Quát biết, không nên hận Lục Trăn, thế nhưng không hận anh ta thì anh cũng không biết nên hận ai nữa.
Lục Yên là một người không lường trước được, Thẩm Quát không nghĩ tới cô có thể đột nhiên xông vào cuộc sống của anh như vậy, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của anh…
Lục Trăn là người nhà của cô, dáng vẻ cô dang hai cánh tay bảo vệ người nhà, giống như anh bảo vệ bố của mình.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Quát mềm lòng.
Lần đầu tiên mềm lòng, cả đời cũng sẽ mềm lòng với cô.
Lục Yên dắt xe, người không thăng bằng đi về nhà, người trong nhà dường như không phát hiện ra cô một đêm không về, Lục Trăn vẫn nhốt trong phòng đọc sách như cũ, Lục Giản mặc âu phục giày da, đứng trước gương thắt cà vạt, chuẩn bị tham gia hội nghị diễn đàn.
Thoáng nhìn thấy Lục Yên hồn bay phách lạc đi vào nhà, Lục Giản có chút kinh ngạc: “Tiểu Yên, sớm như vậy con đây là…”
“Thể dục buổi sáng.”
Lục Giản dường như không nghi ngờ, thắt cà vạt lại, lấy cặp công văn chuẩn bị đi ra ngoài, Mercedes cũng đã đợi ở bên làn đường.
“Bố có biết một người tên Thẩm Kiến Tuần không?” Lúc Lục Yên lên tầng bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.
Lục Giản thay giày, thuận miệng nói: “Ai?”
“Một nhân viên trước kia của bố, ông ấy là bố của bạn con…”
“A, không có ấn tượng, nhân viên của Lục thị, ở tầng quản lý có thể đại khái nhớ tên, nhưng công nhân bên dưới… nhiều lắm.”
Đúng vậy, nhiều lắm, ông làm sao sẽ nhớ rõ trong nhà máy có một người công nhân bé nhỏ không đáng kể chứ.
Lục Yên rõ ràng, việc này, không trách ai được.
Phát triển công nghiệp nặng giai đoạn đầu trong nước thuộc về ô nhiễm trước quản lý sau, đều là đi trên con đường này.
Thời đại phải phát triển, bánh xe lịch sử ép qua tất phải lưu lại dấu vết màu đen.
Thế nhưng đêm qua, Thẩm Quát suýt chút nữa không còn bố nữa!
Lục Yên một lần nữa về phòng, nằm trên giường, vùi mặt vào gối, rất nhanh, gối cũng ẩm ướt rồi.
Thật là khó chịu.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô sụt sịt, lấy điện thoại ra, nghiêng đầu xem tin nhắn, lông mi ướt sũng còn dính trên mí mắt.
Thẩm Quát gửi tin nhắn, không dài, hai chữ —-
“Đừng khóc.”