Chú trợ lý của bố cậu đáp: “Chú làm theo lời ông chủ nên đừng hỏi.”
Xe tới nhà, mẹ Nhật An vội vàng ra ngoài, trông con trai được bác giúp việc vỗ béo tốt liền phấn khởi: “Mau vào nhà đi con.”
Cậu nói chuyện với bố mẹ khá lâu sau đó bắt đầu công cuộc quay vlog. Bà Hoa đang làm đồ ăn vô tình lọt vào khung hình, thấy con trai hành xử lạ, tự dưng thích quay chụp bèn hỏi.
“Con làm gì thế?”
Nhật An tỉ mỉ quay từng ngóc ngách trong nhà mình: “Bạn cùng bàn của con ở quê muốn xem nhà mình trông như nào nên con quay cho bạn xem.”
Tay thái thịt của bà chợt khựng lại: “Bạn con là trai hay gái?”
Cậu thẳng thắn không hề né tránh: “Con gái ạ.”
Bà cười mà không đáp. Tối đó Nhật An gửi video cho Cẩm Anh. Lát sau cô bấm meme wow kèm tin nhắn: [Nhà cậu đẹp thật đấy.] [Tớ không hiểu sao cậu phải về quê sống?]
Nhật An chưa từng hỏi bố mẹ về vấn đề này: [Tớ cũng không biết, nhưng tớ nghĩ rằng ông trời sắp đặt cho tớ gặp cậu.]
Cẩm Anh phì cười: [Cậu bớt nói quá đi, à mà chúc cậu ngày mai thi tốt, nhớ ngủ sớm. Tớ không làm phiền cậu nữa.]
Cẩm Anh: *Meme ngủ ngon*
Lần đầu tiên Nhật An thả tim tin nhắn cô. Cậu nghe lời Cẩm Anh đi ngủ sớm. Ông Trọng tính nói chuyện nghiêm túc với con trai nhưng ngó phòng cậu đã tắt đèn đành thôi.
Hôm sau Cẩm Anh ngồi một mình trên lớp thấy hơi trống vắng, mấy lần cô nhìn sang chỗ cậu. Cô bỗng nhớ tới lời cảnh cáo từ ông lão xem bói, trong lòng thầm cầu nguyện cậu luôn gặp may mắn. Thi xong trợ lý của bố Nhật An chở cậu về quê ngay trong buổi trưa. Thiếu niên cảm thấy hình như bố mẹ muốn tống khứ cậu ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
Chiều Nhật An đi học như thường lệ làm cả lớp sửng sốt. Cô Toán ngạc nhiên: “Cô biết em chăm học nhưng đi vậy có mệt không?”
“Không ạ.”
Dù sao về sớm gặp Cẩm Anh cũng không phải một ý kiến tồi.
_______________
Trong căn phòng nhỏ, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm. Người đàn ông mặc vest đen đang ngồi trên ghế chủ trì, mắt hắn tối lại.
“Việc tìm tung tích thằng nhóc đó sao rồi?”
Thuộc hạ bên dưới bẩm báo: “Thưa ông chủ, vẫn chưa thấy ạ. Nhưng sáng nay tôi vô tình lướt qua một người trông mặt vô cùng quen ở cửa hàng tiện lợi. Tôi đã đi tra danh sách thí sinh thi đánh giá tư duy hôm nay, có tên thằng nhóc.”
Hắn ta cải trang thành phụ huynh đưa đón con đi thi dò la hầu hết các điểm thi kể cả đánh giá năng lực.
Người đàn ông nhếch khóe môi hài lòng: “Vậy hoá ra thằng nhóc kia không ở nước ngoài, tốn công sức ta tìm kiếm bấy lâu nay.”
Hừ, hai người kia giấu con kĩ thật đấy! Hắn phải dành lời khen ngợi mới được.
“Tiếp tục tìm nó, ta không tin lật tung cái đất nước này mà không tìm ra.”
Mặt người đàn ông lộ vẻ nham hiểm, trò chơi bắt đầu rồi.