Thiếu niên giở thói cà lơ phất phơ: “Cậu nói nhỏ quá tớ không nghe thấy, tiếng cổ vũ át hết rồi.”
Cô bực mình hít một hơi thật sâu, cố vươn người lấy bằng được cuốn sổ thì thôi, ai ngờ tay phải vịn ghế của cô bị trượt, cả người bổ nhào vào lòng cậu. Tứ chi Nhật An cứng đờ, cả hai đều cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương đang đập trong lồng ngực. Má cô bắt đầu đỏ lên như trái cà chua chín. Lần tiếp xúc thân thể này lại làm cô nhớ tới khi ở trên mái nhà cùng cậu.
Cẩm Anh đẩy Nhật An ra, điều chỉnh hô hấp về trạng thái bình thường. Dường như có tật giật mình, cô ngó nghiêng xung quanh xem ai để ý không. May thay Minh Đức cùng mọi người mải cổ vũ, Gia Bảo thì chơi game, Hải Yến ngủ không biết trời đất là gì.
Cô nghiêm túc nhìn vào mắt Nhật An lần nữa: “Tớ không đùa đâu, trả tớ đi.”
Hốc mắt cô hồng hồng, vẻ mặt vô cùng tủi thân. Nhật An thấy chuyện này đả kích tâm trạng cô hơi lớn, dù gì con gái cũng là sinh vật mềm yếu.
“Xin lỗi, của cậu đây.”
Cẩm Anh đưa tay nhận lấy nhưng cô không đọc nữa. Bấy giờ Hải Yến mới mở mắt, ngơ ngác hỏi: “Thi đấu xong chưa vậy?”
Phát hiện mình ngủ trên vai Minh Đức, cô nàng giật mình tỉnh hẳn: “Sao tớ lại ngủ…”
“Khoan hẵng nói đến nguyên nhân, cậu nhìn đống này cho ai làm?”
Trên vai áo cậu chàng có vệt nước lưu lại. Hải Yến nhìn sau đó vô thức lấy tay quệt mép. Tướng ngủ của cô “có duyên” vậy sao? Là một học sinh đội tuyển Văn, sao cô nàng có thể để bản thân mình thua thiệt. Nháy mắt thấy Minh Đức đang cầm chai nước, Hải Yến nhanh nhảu thanh minh.
“Nhỡ đâu cậu uống nước rớt ra áo trước khi tớ ngả đầu vào vai cậu thì sao? Trước đó tớ nhớ tớ tựa vào vai Cẩm Anh cơ mà.”
Con gái là sinh vật khó hiểu và kì lạ, đổi trắng thay đen trong phút chốc. Minh Đức chỉ biết trợn tròn mắt: “Cậu…”
Cô nàng an ủi cậu ta: “Không sao đâu, trời nắng thế này hong tí là khô ngay ý mà.”
Minh Đức chịu oan uổng không biết nói gì, cậu có lòng tốt giúp đỡ sao cuối cùng lại thành ra như vậy? Là một học sinh ưu tú trong làng diễn kịch, cậu bắt đầu ăn vạ.
“Nãy tớ cho cậu mượn vai để tựa đầu nên bây giờ mỏi quá.” Vừa nói vừa xoa đấm vai.
Mặt Hải Yến tỉnh bơ: “Tớ có cần cậu cho tớ mượn vai đâu, tất cả do cậu tự làm tự chịu.”
Minh Đức cảm tưởng mình bị đánh bầm dập, tơi tả đến mức một mảnh giáp cũng chẳng còn. Bực quá đi, cả thế giới đều ăn hiếp cậu.
Hình như hôm nay bên cạnh Hải Yến có gì khác thường thì phải, yên ắng đến lạ. Cô nàng quay sang Cẩm Anh và Nhật An, hai người này đều đang nghiêm túc để tay lên đùi như trẻ con mẫu giáo, mắt hướng xuống sân.
“Các cậu đi chơi hay đi đóng phim vậy? Mà đóng phim cũng chẳng ai gồng thế.”
Nhật An ho khan một tiếng, thức tỉnh cả Cẩm Anh ngồi bên cạnh.
Hải Yến phá lên cười: “Trông hai cậu tớ lại nhớ đến cảnh nằm ngủ của Tống Diệm.”
Gia Bảo nghe lạ quay qua: “Tống Diệm là ai?”
Cô nàng khoát tay: “Các cậu không xem phim không biết được đâu.”
Cẩm Anh không xem phim nhưng cô có đọc báo và lướt Facebook, nét diễn đơ cứng của diễn viên chính trong phim bị bàn tán khá nhiều. Nhờ Hải Yến mà mọi người nói chuyện với nhau tự nhiên hơn, bọn họ bàn về việc sau khi thi đấu xong ăn gì.