[Hay mày thân mật với cô gái nào quá mức?] [Chiều ngày có người muốn ngồi cùng tao ở phòng tự học…]
Minh Đức đắc ý, cậu nói trúng tim đen rồi.
[Mày cho phép hả?] [Ừ, miễn không làm phiền tao, ngồi đâu chả được.]Cậu ta hỏi lại cho chắc: [Đối phương còn là con gái?]
Nhật An: *Nút like xanh*
Có trời mới biết Minh Đức ghét nút like xanh bao nhiêu. Bỗng dưng cậu ta thấy Nhật An bị Cẩm Anh giận cũng đáng lắm.
[Đơn giản thôi, cô ấy đang hiểu lầm mày thân thiết với người khác, mày đi giải thích là ổn.] [Nhưng tao có làm gì sai đâu mà phải giải thích?] Nhật An cảm thấy con gái vô cùng khó chiều.Minh Đức đưa tay đỡ trán, người như này xứng đáng ế suốt đời.
[Nếu mày không nhắn được đưa nick đây tao nhắn giùm cho.] Yên tâm mọi chuyện sẽ ổn thoả.Nhật An nói một đằng làm một nẻo, không ngờ cậu vẫn nhắn tin cho Cẩm Anh.
[Chiều ngày bạn đó nhờ tớ giảng bài giúp, như cậu giảng bài cho tớ thôi, ngoài ra không có gì hết.]Cẩm Anh đang học bài đột nhiên điện thoại báo tin nhắn, cô mò vào xem thử ai ngờ là cậu.
Thiếu nữ ngạc nhiên rồi phì cười: [Cậu nhắn cho tớ như này có ý gì?]
Đối phương rep lại rất nhanh: [Minh Đức bảo cậu hiểu lầm tớ.]
Minh Đức ở nơi nào đó hắt xì một cái, cậu ta linh cảm có chuyện không hay. Với chỉ số EQ gần như âm của Nhật An thì không có gì là chắc chắn cả.
Cẩm Anh không rõ đầu đuôi ra sao, cô đoán có lẽ cậu nói vài thứ nào đó với Minh Đức.
[Tớ hiểu lầm cậu bao giờ?] [Chiều nay lúc về cậu luôn im lặng.]Thiếu nữ cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, cô khó chịu chỉ vì trông thấy cậu học bài cùng người khác hay sao? Cậu với cô chỉ là bạn bè, cô không nên nghĩ nhiều mới phải. Hai má Cẩm Anh nóng ran, cô cố gắng đánh trống lảng.
[Hôm nay tớ có tháng, tâm trạng thất thường cậu đừng để bụng.]Nhật An nhắn cho Minh Đức: [Giải quyết xong vấn đề rồi, cô ấy bảo là tới tháng nên tâm trạng không ổn định.]
Cậu chàng nhếch khóe môi, chắc lý do này có mình Nhật An khờ khạo tin.
[Thấy tao giúp ích chưa? Tí nhớ kéo rank giúp tao.]Ngay lập tức cậu ta nhận được lời cảnh cáo từ Nhật An: [Đừng được voi đòi tiên, mày không phải làm bài đội tuyển à?]
Chết rồi, cậu ta quên mất mình còn bài đội tuyển. Thành tích học tập của Minh Đức không tệ nhưng cậu ghét cảm giác gò bó nên không muốn theo đội tuyển. Đúng là ghét của nào trời trao của nấy, bố mẹ cậu làm giáo viên trong trường nên các thầy cô để mắt tới cậu nhiều hơn, vẫn không tránh khỏi bị nhét vào khuôn khổ.
Cẩm Anh nhận ra một chi tiết, hỏi Nhật An: [Cậu có nhớ bạn chiều ngày hỏi bài cậu tên gì không đấy?]
Nhật An lục tung óc cậu cũng không tài nào nhớ nổi: [Tớ không biết. Có gì quan trọng sao?]
Đúng thế, là ‘không biết’ chứ không phải ‘không nhớ’. Có lẽ cái tên Thảo Nguyên chưa từng tồn tại trong đầu cậu.
[Không quan trọng, chỉ muốn hỏi cậu thế thôi.]Miệng Cẩm Anh bất giác mỉm cười mà cô không hề hay. Tớ muốn biết trong lòng cậu, tớ chiếm vị trí như nào, quan trọng bao nhiêu.