Cẩm Anh nhắm mắt, xoa xoa thái dương. Vì ngồi lâu nên người cô hơi mỏi, Cẩm Anh đứng dậy vươn vai vài cái rồi nói với Thảo Nguyên.
“Cậu cứ nằm đây cho đến khi đỡ hẳn nha, tớ phải lên lớp đây, sắp vào học rồi.”
Người trên giường gật đầu với cô. Sau khi Cẩm Anh đi, Thảo Nguyên nằm trầm tư suy nghĩ. Người ta xinh đẹp, giỏi giang, lại tốt bụng, tính cách cởi mở được nhiều người yêu mến, còn mình thì sao? Cô thở dài một hơi nhìn làn da xanh xao của mình, trông đến chói mắt.
Thực ra Cẩm Anh không hoàn hảo như mọi người vẫn nghĩ. Kế tiếp là tiết Công Dân, cô giáo đứng trên bục giảng mắt hướng xuống cả lớp yêu cầu học sinh trật tự. Tính cô vốn hiền lành nên đám học trò càng được nước lấn tới, không chịu ngồi yên, chỉ đến khi cô đập thước xuống bàn mới chịu nhỏ tiếng xuống.
“Được rồi, vì học kì một kiến thức trừu tượng liên quan đến triết học tương đối khó, còn học kì hai lại thiên về đạo đức, các em có thể tự đọc sách hiểu bài được nên cô sẽ giao cho các em thuyết trình theo bàn, các em phải hợp tác với nhau để đạt hiệu quả tốt nhất…”
Mọi người có vẻ hứng thú với chủ đề này, lớp vừa mới yên lặng được chút lại có dấu hiệu ồn ào trở lại.
“Bây giờ cô bắt đầu phân công nhé.”
Trong khi các bàn khác đang thảo luận sôi nổi cùng nhau thì bàn Cẩm Anh lại trái ngược, hai người mỗi người một bên đầu bàn không ai nói gì. Hải Yến cảm thấy không ổn, nhích lại gần Cẩm Anh, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào vai cô.
“Ừm, tớ thấy bài này chia 2 phần, cậu lên thuyết trình trước xong tớ sẽ dẫn dắt sang phần 2 có được không?”
Thấy bạn cùng bàn mình không phản ứng, Hải Yến huơ tay trước mặt cô: “Cẩm Anh?”
Hồn vía cô như đang trên mây cuối cùng cũng trở về thân xác, hơi lúng túng nói: “À, tớ biết rồi.”
Nỗi sợ lớn nhất của Cẩm Anh chính là đứng trước đám đông làm gì đó. Trên bục giảng cô giáo đã phân công xong, dặn dò đến phiên bàn nào thuyết trình thì bàn đó chuẩn bị bảng trước khi cô đến, có thể là viết giấy A0 rồi gắn nam châm lên, có thể là vẽ sơ đồ tư duy,…
“Hôm nay là buổi đầu nên cô sẽ làm mẫu một bài, các em mở sách ra và chú ý nghe giảng.”
Tiết học kết thúc trong sự lo lắng của Cẩm Anh, từ đầu đến cuối cô không hề tập trung một phút nào kể từ khi giáo viên đề cập đến việc lên bảng thuyết trình.
Hải Yến thấy sắc mặt Cẩm Anh không được tốt lắm liền hỏi: “Cậu ốm hả? Có cần xuống phòng y tế không, tớ đi cùng cậu?”
Cô vội lắc đầu: “Tớ không sao.”
Cô nàng Hải Yến vẫn cứ khăng khăng: “Nhưng tớ thấy cậu…”
Cẩm Anh ngắt lời cô ấy: “Đúng, tớ đang lo lắng một điều.”
Vẻ mặt Hải Yến đắc ý: “Tớ đã nói mà, có chuyện gì kể tớ nghe, tớ sẽ chữa lành tổn thương cho cậu ngay lập tức.”
Nói rồi vỗ ngực đảm bảo.
Cẩm Anh ghé sát tai cô nàng thì thầm: “Xe đạp của tớ… mất rồi.”
Đối phương sửng sốt: “Sao lại mất? Cậu nói với cô chú chưa?”
“Thì là… tớ đi vào cửa hàng quên không khoá xe ý, nên bị trộm cướp mất, tớ vẫn chưa dám nói với bố mẹ, tính toán nếu đoạt được học bổng thì mua một cái giống thế là được.”
“Tớ đang lo lát nữa không ai chở tớ về…”
Hải Yến nhìn dáng vẻ tủi thân đến sắp khóc của cô, thương cảm nói: “Không sao, có tớ đây.”
“Nhưng nhà cậu ngược đường mà?”
Cô nàng vỗ vai Cẩm Anh: “Tớ nói tớ chở được là chở được, không cần phải lo, dù gì tớ cũng có xe điện.”