Cô lờ mờ nhớ ra trong số những người bạn trai bà quen có mấy người tốt, hình như cũng có vài người thích hợp, nhưng sau đó vẫn không bệnh mà chết.
Cô luôn cho rằng Trương Tuệ Phương có mới nới cũ nên không chịu bỏ chín làm mười, là bà cảm thấy không còn mới mẻ nên mất hứng, vì vậy mới đổi sang một người bạn trai khác.
Không ngờ, vậy mà có rất nhiều lần vì cô?
Hóa ra, sự thật luôn là ngược lại, là cô luôn liên lụy bà.
Tại sao trước giờ cô không hề biết chứ, một người mẹ chưa lập gia đình mang theo đứa con nhỏ, trong cái xã hội này cuộc sống sẽ có bao nhiêu khó khăn.
…
Đột nhiên Trương Mạn nhớ đến cuộc chia tay giữa Trương Tuệ Phương và Trịnh Chấp trong kiếp trước.
Số tiền bọn họ dùng để mua nhà ở thành phố H đã bị Trịnh Chấp lén mang đi đánh bạc, sau đó ba người đặng thuê một căn nhà xập xệ. Căn nhà kia cách thành phố H rất xa, gần như là ở vùng ngoại ô, hơn nữa còn là một căn nhà chỉ có hai phòng ngủ với diện tích chưa tới bảy mươi mét vuông.
Là Trương Tuệ Phương đã chọn một ngôi trường rất gần với nhà của cô. Khi đó Trương Tuệ Phương tự mình vào thành phố làm việc, hằng ngày đều phải ngồi xe buýt hơn một tiếng đồng hồ.
Cô còn nhớ căn nhà kia thật sự rất cũ, thậm chí khóa cửa của phòng cô còn bị gỉ, không thể khóa được. Lúc đó Trương Tuệ Phương vì phải trả nợ mà bận đến đầu tất mặt tối, vì thế cô đã không nói chuyện này với bà.
Ngày hôm đó Trương Tuệ Phương không có ở nhà, Trương Mạn đương thay quần áo trong phòng, kết quả Trịnh Chấp không thèm gõ cửa đã bước vào phòng cô. Trương Mạn vừa mới mặc nội y xong, trông thấy ông ta đi vào cô hoảng sợ hét lớn, vội vội vàng vàng mặc quần áo vào. Tuy nhiên người đàn ông kia không hề cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi mà đứng ở cửa nhìn cô tới là bệ vệ, trong đôi mắt ông ta mang theo vẻ đánh giá khiến người khác buồn nôn.
Vào lúc đó, ông ta là bố trên danh nghĩa của cô a.
Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lầm, thậm chí ngày càng táo tợn hơn.
Rốt cục Trương Mạn cũng không chịu đựng được nữa, có một lần cô nhân lúc Trịnh Chấp đi vắng, nói chuyện này với Trương Tuệ Phương.
Cô còn nhớ, lúc đó sắc mặt Trương Tuệ Phương lập tức tái nhợt, bà vịn vào khung cửa run lẩy bẩy, cắn môi tới sắp chảy máu, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Xế chiều hôm đó bà đã nhốt mình trong phòng suốt mấy tiếng, không một ai biết bà đang nghĩ gì.
Đến tối, Trương Tuệ Phương bảo cô về phòng làm bài tập, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không được phép đi ra. Trương Mạn nhìn bà có vẻ bình tĩnh, gật đầu, không nói gì đi về phòng.
Song, đợi đến khi Trương Mạn nghe được tiếng mở cửa rất lớn thì nhìn thấy Trương Tuệ Phương cầm một con dao phay đuổi theo Trịnh Chấp đã say khướt lướt, đuổi từ phòng bếp ra tới phòng khách, hai mắt bà đỏ bừng, như thể thật sự muốn chém chết ông ta.
Trịnh Chấp sợ đến nỗi bỏ chạy, kể từ ngày hôm đó ông ta bỏ nhà đi chừng mấy ngày, sau đó hai người bọn họ đồng ý ly hôn.
Cái hôm hai người bọn họ ly hôn, Trương Tuệ Phương ngồi dưới đất, run rẩy nói với Trương Mạn, bảo cô nhất định nhất định không được nói với bất kì người nào rằng, Trịnh Chấp đã từng muốn quấy rối cô.
Khi đó cô còn cho rằng Trương Tuệ Phương là không ném nổi cái mặt này, bây giờ cô mới hiểu, thì ra là bà đang bảo vệ cô.
Bà sợ chuyện này sẽ đồn đến trường cô học, sợ cô sẽ bị người khác cười nhạo.
Hóa ra… là như vậy a.
Cho nên kể cả khi Trịnh Chấp đánh bạc đến tán gia bại sản bà cũng không nói ly hôn, nhưng sau khi nghe tin Trịnh Chấp quấy rối cô, bà đã xách dao theo hận không thể phay chết ông ta.
Sau lần đó, chỉ trong một đêm nhưng Trương Tuệ Phương dường như già thêm rất nhiều, vốn là một người hùng hùng hổ hổ thích ra ngoài lại nhốt mình ở nhà hơn một tháng. Lại sau đó, bà không hề yêu thêm bất kì người nào, Trương Mạn luôn cho rằng bà là bị Trịnh Chấp làm cho tổn thương nên không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.
Hóa ra không phải bà không tin vào tình yêu, mà là không còn tin sẽ có một người đàn ông nào yêu bà đồng thời, cũng xem cô là con gái ruột mà yêu thương.
Không phải là vì bà tùy hứng không muốn bỏ chín làm mười, chỉ là cái tình yêu mà bà muốn là hai phần, có người đàn ông nào cho nổi? Vì thế mấy năm qua bà vẫn như đi trên lớp băng mỏng.
Trương Mạn che mặt bật khóc.
Cho tới hôm nay cô mới biết, hóa ra không chỉ là lúc nhỏ, mà cho đến bây giờ, lúc nói về cô với bạn thân Trương Tuệ Phương luôn gọi cô là “Mạn Mạn”.
Giống như bà nói, khi bà sinh cô ra, bà vẫn còn là một cô gái yếu ớt và tùy hứng.
—— Lần đầu tiên bà làm con gái, cũng là lần đầu tiên bà làm mẹ.
Ngày hôm sau, đúng giờ Trương Mạn lại đến nhà Lý Duy học bù, nhưng vô cùng mất tập trung.
Chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, với cô mà nói thì không lấy làm giông tố gì. Cô bắt đầu khó hiểu, tại sao cuộc sống luôn phải cong cong vẹo vẹo như vậy? Rõ ràng là yêu nhau, nhưng tại sao lại không trực tiếp bày tỏ tình yêu của mình mà phải có tầng tầng lớp lớp hiểu lầm, sau đó xa nhau.
Thật giống như có một bàn tay tàn hình, đang trộm cười toe toét rồi thao túng đám người đương cố gắng sinh tồn, trêu đùa bọn họ, khiến bọn họ chia xa, khiến bọn họ thời thời khắc khắc mang theo tiếc nuối.
Cô và Trương Tuệ Phương đều như vậy, bởi vì kiếp trước cô và Lý Duy cũng như vậy. Cần phải đi một vòng lớn mới có thể hiểu tiếng lòng của đối phương.
Tâm trạng cô chán chường, uể oải nằm bò ra bàn không muốn giải đề.
Cậu thiếu niên nhìn bộ dạng chán nản của cô, cũng dừng quyển sách trong tay lại, anh quay sang, ánh mắt mang theo hỏi dò.
Đột nhiên Trương Mạn muốn dốc bầu tâm sự, thế là cô từ tốn kể lại chuyện của cô và Trương Tuệ Phương cho Lý Duy nghe, không khỏi bật khóc.
Nói xong, cô chọt chọt cánh tay cậu thiếu niên: “Lý Duy ơi, cậu nói xem tại sao thỉnh thoảng chúng ta muốn biết một sự thật nhưng phải vòng vèo nhiều đường như vậy? Có đôi khi, tại sao chúng ta không thể trực tiếp nói với đối phương chứ?”
Cậu thiếu niên nhìn cô chăm chú, trong mắt là sự dịu dàng vô hạn, ánh mắt như nước ấy khiến Trương Mạn cảm thấy thật thoải mái.
Anh nghe xong câu hỏi của cô thì nghĩ nghĩ một hồi.
“Trương Mạn, cậu có biết khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là khi nào không?”
Trương Mạn nói mà không suy nghĩ: “Đương nhiên là cùng nằm trên một đường thẳng rồi.”
Cậu thiếu niên lắc đầu: “Chỉ có trong không gian một chiều, khoảng cách ngắn nhất mới là đường thẳng, nhưng nếu như đó là không gian đa chiều, vậy thì khoảng cách ngắn nhất sẽ là một đường cong —— trong không gian đa chiều không tồn tại đường thẳng. Cho nên thỉnh thoảng không phải cuộc sống cố ý vòng vo nhưng căn cứ vào tình cảm mà nói, có lẽ đó chính là khoảng cách ngắn nhất của nó.”
Trương Mạn ngẩn ngơ, biết anh đang cố gắng an ủi cô, tuy nhiên sau khi nghe cậu thiếu niên nói xong đoạn thoại kia, trái tim thiếu nữ của cô lại đập thình thịch.
Vào lúc này, có lẽ người khác sẽ bảo cô đừng buồn nữa, rồi sẽ dùng kinh nghiệm sống của bản thân để khuyên răn cô, nói với cô rằng, sau này quan hệ giữa hai mẹ con cô sẽ tốt lên thôi.
Nhưng anh không làm thế.
Đối với những chuyện liên quan đến tình cảm, anh còn chưa trải qua thì làm sao có kinh nghiệm, cô phàn nàn với anh chuyện này, nhưng anh thậm chí còn không có người thân.
Song anh vẫn vụng về, cố gắng an ủi cô bằng thế giới quan Vật lí của anh, nói với cô rằng thật ra hết thảy sắp xếp đều là tốt đẹp nhất.
Đột nhiên Trương Mạn được khơi thông.
Không phải vậy sao, nếu không có sự chia xa và biến cố, thì tình cảm cũng sẽ không bền chặt như vậy. Huống chi cô đã sống lại, người cô yêu, và người yêu cô, bây giờ đều đang ở bên cạnh cô.
Tất cả hiểu lầm đều được tháo gỡ, sẽ không ai trong số bọn họ phải rời xa, mọi chuyện đều không phải đi đường vòng, mà là đường ngắn nhất, là sự sắp xếp tốt đẹp nhất.
Trương Mạn nhìn vào mắt anh, khẽ nói: “Lý Duy, cậu thật tốt.”
Cõi đời này anh là người tốt nhất.