“Màu đỏ là của cậu Minh nhé.”
Hạ Vy tò mò:
“Bác ơi, bác cho cháu thứ gì vậy?”
Bác Nga mỉm cười:
“Không có gì đâu. Cậu nói cô thích ăn lạc rang muối nên bác gói một ít làm quà ấy mà.”
Hạ Vy cố gắng nở một nụ cười để che giấu cảm xúc thật trong lòng. Ngay cả khi rời nhà lên trường đại học, cô cũng chưa hề được mẹ chuẩn bị đồ cho như vậy.
“Cháu cảm ơn bác.”
“Cảm ơn vì bác không những giúp cháu thay đồ còn giặt sạch bộ đồng phục này. Cảm ơn vì bác đã chuẩn bị quà cho cháu.”
Bác Nga tủm tỉm cười, trêu chọc Hạ Vy:
“Đồ thì đúng là bác giặt đấy nhưng người thay quần áo là Thiên Minh kìa.”
Hạ Vy nghe vậy liền tái mặt. Cô quay sang nhìn Thiên Minh:
“Anh…”
Thiên Minh lạnh lùng nói:
“Đã nói tôi không hứng thú với người thiếu trước hụt sau như em mà. Đừng có nhìn tôi.”
Bác Nga cười thành tiếng:
“Bác đùa thôi. Cháu yên tâm đi. Cháu có thể tin tưởng vào Thiên Minh. Cậu ấy trông vậy mà tốt tính lắm đấy.”
Hạ Vy khẽ gật đầu rồi tạm biệt bác Nga.
Bác Nga nhìn chiếc xe màu trắng lăn bánh rời khỏi biệt thự, trong lòng cảm thấy lâng lâng. Vậy là cậu chủ có người trong lòng rồi, mặc dù luôn cố tỏ ra không quan tâm Hạ Vy nhưng bà biết Thiên Minh thực sự coi trọng cô gái này. Mong rằng ông trời sẽ sớm tác thành cho hai người bọn họ, giúp cho cậu chủ nhà bà có được hạnh phúc của riêng mình.
…
Thiên Minh đưa Hạ Vy tới cổng chính bệnh viện Hạnh Phúc rồi lập tức rời đi. Hạ Vy hiểu anh không muốn xuất hiện quá lâu ở nơi đông người. Nếu như ở quê rất ít người biết tới JK thì ở thành phố này lại hoàn toàn ngược lại. Xe của anh chỉ dừng chưa tới một phút đã có vài cô gái trẻ chỉ trỏ về phía cổng bệnh viện. Có người còn băng qua đường đến bên cạnh Hạ Vy:
“Cô quen anh JK sao? Hình như cô là người vừa bước xuống xe.”
Hạ Vy lắc đầu như trống bỏi:
“JK nào chứ? Tôi vừa đi từ bến xe buýt tới nè.”
“Cô cho tôi hỏi đây có phải cổng chính bệnh viện Hạnh Phúc không?”
Cô gái trẻ tiu nghỉu, vừa rồi còn tưởng tóm được bạn gái của JK. Hoá ra chỉ là cô gái từ quê mới lên. Nghe giọng đã chẳng thấy sang chảnh gì rồi.
“Đúng rồi đó. Cô muốn tới khoa nào thì hỏi bác bảo vệ chỉ đường cho.”
Hạ Vy không quên nói lời cảm ơn với cô gái lạ mặt, nhanh chân chạy thẳng vào trong bệnh viện.
Như nhớ ra điều gì, cô gái kia gọi với theo:
“Này… khoan đã…”
“Mình bị lừa rồi. Mặc đồng phục HPJ, tóc lob mái thưa, gương mặt trái xoan rất ưa nhìn.”
“Chính là cô gái đó.”
Hạ Vy dù nghe thấy tiếng gọi nhưng vẫn giả vờ điếc, cắm đầu cắm cổ chạy một mạch tới khoa hồi sức cấp cứu.
Hạ Vy đặt tay lên ngực trái, thở hổn hển. Thế giới này thật đáng sợ. Vừa mới đi nhờ xe ca sĩ nổi tiếng đã bị soi rồi. May mà Hạ Vy giả giọng người khác rất tốt nên mới đánh lừa được cô gái kia. Chả lẽ từ giờ trở đi cô cũng phải học cách trốn tránh đám đông của mấy người nổi tiếng sao. Cô chỉ làm người giúp việc kiêm stylist của JK để trả nợ thôi mà.
Hạ Vy còn đang nhìn trước ngó sau khắp dãy hành lang bệnh viện thì giọng nói quen thuộc vang lên.
“Xuống sớm vậy con?”
Hạ Vy giật mình vì giọng nói khác lạ của mẹ. Đúng là đồng tiền có sức mạnh ghê gớm thật. Mẹ nói chuyện với cô tình cảm như thể chưa từng ghét bỏ hay đánh đập cô vậy.
“Thằng Vĩnh vừa ngủ lại rồi. Nó có nhắc đến con đấy.”
Hạ Vy đặt vào tay bà Lan một chùm chìa khoá rồi nói:
“Hay mẹ về nhà trọ của con nghỉ tạm. Để con trông anh cho.”
Bà Lan vội xua tay. Nhà trọ của Hạ Vy bà đã ghé qua một lần do Trần Vĩnh nhất quyết bắt bà tới. Nhà gì mà bé tí tẹo, mấy phòng chung nhau một cái nhà vệ sinh. Bà có ngu đâu mà tới đó nghỉ. Ở đây còn sướng hơn cả khách sạn ấy chứ.
“Không cần đâu. Mẹ ở đây rất thoải mái. Con thăm nó rồi đi làm đi.”
Hạ Vy mỉm cười, cất chùm chìa khoá lại túi xách:
“Vâng. Để con vào thăm anh một lát.”
Bà Lan khẽ gật đầu:
“Nhanh một chút rồi đi ra cho anh nghỉ nhé.”
Hạ Vy vâng vâng dạ dạ rồi đi theo một điều dưỡng ở gần đó.
Trên đường đi, điều dưỡng hỏi:
“Cô quen biết với gia đình giám đốc sao?”
Hạ Vy ngạc nhiên:
“Giám đốc nào ạ?”
Chị điều dưỡng bật cười. Cô gái này thực sự không biết giám đốc hay là cố tình giả vờ đây. Ở bệnh viện này rất hiếm khi bác sĩ Thuý Hà trực tiếp phụ trách ca mổ. Nếu không phải có quen biết thì sao lại được đối đãi đặc biệt như vậy chứ?
Hạ Vy mỉm cười khi thấy Trần Vĩnh say giấc. Anh trai cô phải chịu vất vả rồi
nhưng có thể tai qua nạn khỏi như vậy đã là điều may mắn.
Hạ Vy vừa định rời đi thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau:
“Hạ Vy đúng không?”
Hạ Vy khẽ gật đầu, nhìn nữ bác sĩ trẻ trước mặt:
“Bác sĩ biết tôi ạ?”
Vị bác sĩ mỉm cười, gật đầu xác nhận:
“Chị là Thiên Trang – chị gái của Thiên Minh.”
Hạ Vy nghe thấy cái tên này liền tim đập chân run. Cô chỉ đóng giả bạn gái vậy thôi mà phải gặp đủ họ hàng nhà Thiên Minh sao?
Không biết vị bác sĩ này tính tình có kỳ quái như cậu em trai hay không?
Hạ Vy không cần đợi lâu để biết được câu trả lời.
Thiên Trang lập tức kéo Hạ Vy tới phòng giám đốc bệnh viện.
“Mẹ ơi, Hạ Vy đến rồi này.”
“Con đã bảo với mẹ Thiên Minh là trai thẳng mà mẹ không tin.”
“Giờ có Hạ Vy ở đây, mẹ hỏi em ấy xem con trai mẹ cong hay thẳng?”