“Ta đâu có tức giận gì, nếu không phải Lưu công công nói cho ta biêt, Tôn nữ nhà ta không biết sẽ thế nào rồi”
Trong mắt Lưu công công thoáng qua chút kinh ngạc, đi theo Cổ Tiếu Thiên nói: “Ồ? Nói vậy thì Đỗ Vân Phàm đó quả là trị được bệnh của cháu đại nhân rồi?”
“Ta còn tưởng rằng công công biết chắc chắn người đó sẽ chữa khỏi bệnh cho Tử Nhi cơ”
“Xem đại nhân nói kìa, nô tài đâu phải là Đỗ Vân Phàm, làm sao biết được người ta có thể chứ?”
Cổ Tiếu Thiên vừa đi vừa nghĩ, Lưu công công này nói năng khác ngày xưa, dường như đang che giấu gì đó, sao hắn biết Đỗ Vân Phàm, mà có biết đi nữa sao lại phải nói hàm hồ thế chứ?”
Cổ Tiếu Thiên ra khỏi hoàng cung chắp tay nói: “Được rồi, ta đi đây, Lưu công công xin dừng bước”
Lưu công công hình hư cũng đang suy nghĩ gì đó, không nhập tâm vào câu chuyện giống như Cổ Tiếu Thiên, Cổ Tiếu Thiên đột ngột dừng bước ông ta cũng không biết, suýt nữa thì đâm vào Cổ Tiếu Thiên, nghe Cổ Tiếu Thiên nói vậy mới vội dừng bước.“Công công đang nghĩ gì vậy?”
Lưu công công lấp liếm: “Nô tài đang thầm nghĩ nhân gian có bao nhiêu nhân tài như vậy, thật khiến nô tài khâm phục vô cùng”
“Hay là công công cũng gặp xem?”
Lưu công công nhàn ra dụng ý của Cổ Tiếu Thiên vội khom người nói: “Vẫn phải đợi bệnh của Tử Nhi cô nương được chữa khỏi đã, rồi nô tài sẽ cùng đi”
Cổ Tiếu Thiên lên xe ngựa, đợi xe ngựa đi xa khoảng gần 10m thì vén rèm ra xem, thấy đã không thấy Lưu công công đâu.“Lưu công công này thật không phải, không biết đang nghĩ gì đây”
Cổ Tiếu Thiên càng nghĩ càng thấy đáng nghi.Yến Tử lại tỉnh lại, đã chiều thứ hai của cuộc phẫu thuật rồi.“Nước…nước”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy giọng Yến Tử, đặt quyển sách trong tay xuống, thấy Yến Tử mở mắt nhìn mình bèn mỉm cười lại gần nhẹ nhàng nói: “Tỉnh rồi sao?”
Nói rồi lấy một quả cầu bông ẩm chấm chấm lên miệng Yến Tử.“Muội muốn uống nước”
Yến Tử yếu ớt nói.“Bây giờ vẫn chưa được, đợi đến khi muội thông khí đã”
“Thông khí là gì cơ?”
Đỗ Văn Hạo cười ghé vào tai Yến Tử nói, làm cho gương mặt trắng bợt của Yến Tử hơi đỏ lên.
(Thông khí là xì bom đó bạn)“Hả, vậy lúc nãy muội đã…”
Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: “Thật sao?”
Yến Tử ừ một tiếng rồi ngại ngần nhìn Đỗ Văn Hạo.“Sao ta không nghe thấy?”
Yến Tử xấu hổ cười.“Đó là chuyện tốt, có gì phải ngại, điều đó chứng tỏ dạ dày muội đã khỏe rồi”
“Nói như vậy là muội sẽ không chết đúng không?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Muội có biết nuốt vàng sẽ chết không? Nghịch ngợm quá”
Yến Tử kinh ngạc nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Cái gì, nuốt vàng? Muội sao?”
Đỗ Văn Hạo thấy Yến Tử không giống nói dối bèn hỏi: “Thế lúc trước muội nuốt gì vậy?”
Yến Tử nhớ lại nói: “Chỉ là lúc tại Thụ Ngọc Trai, một lão sư phụ ở đó nói bọn họ mới có một loại bánh, gọi là nước chảy đá mòn gì đó, nhưng phảu nuốt cả, không được nhai, muội liền nuốt một khoanh, ca ca, ca ca nói phải chăng cái bánh đó là vàng?”
Đỗ Văn Hạo biết ngày đầu tiên Cổ Nhất Phi đã mang người tới Phật tự, vì Phật tự khá xa vì vậy chắc hôm nay mới về, bèn gọi hai a hoàn lại cho Yến Tử uống nước, sau đó nói: “Các ngươi trông ở đây, ngoài ta ra tạm thời không ai được tiếp cận tiểu thư, biết chưa?”
A hoàn sợ hãi đáp: “Lão gia và thiếu gia, còn lão phu nhân nữa, đều không được sao ạ?”
“Ta sẽ nói với với họ sau, ta dặn dò như vậy, cá ngươi nghe theo là được”
A hoàn cũng biết lão gia và thiếu gia tốt với vị tiên sinh này thế nào, bèn không dám nói gì nữa, chỉ nghe và gật gật đầu.Đỗ Văn Hạo đứng dậy định đi Yến Tử nói: “Ca ca, ca ca đi đâu?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Ta đi rồi về ngay, muội nghỉ ngơi đi, đừng cử động, vết thương của muội chưa lành, biết chưa?”
Yến Tử nói: “Ca ca có phải muốn cùng gia gia và đại bá đi bắt người hại muội phải không?”
“Tử Nhi ngoan, nghỉ đi, đây không phải chuyện muội phải lo, quan trọng nhất là muội phải khỏe lại”
“Ừm, vậy ca ca đi nhanh về nhanh”
Đỗ Văn Hạo gật đầu rồi ra ngoài đi tìm Cổ Nhất Phi.Thư phòng ủa Cổ Nhất Phi.“Hiền đệ đến đúng lúc lắm, ta cũng đang chuẩn bị tìm đệ đây”
Cổ Nhất Phi thấy Đỗ Văn Hạo gõ cửa vội ra mở cửa mời Đỗ Văn Hạo vào.Đỗ Văn Hạo đi vào, Cổ Nhất Phi xem ra cũng mới về, quần áo còn chưa kịp thay, mồ hôi ướt đẫm áo.“Cổ đại ca đến Phật tự có thu hoạch gì không?”
Cổ Nhất Phi lắc đầu thở dài: “Chậm mất một bước”
“Câu đó nghĩa là sao?”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của hiền đệ, trước đó xem ra ta sơ xuất rồi.
Ta đến Thục Ngọc Trai, nghe lão sư phụ nói sư phụ cho Yến Tử nuốt vàng tối trước đã thắt cổ tự vẫn rồi”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn kể lại lời của Tử Nhi.Nghe vậy thần sắc Cổ Nhất Phi nghiêm túc hẳn lên, đi lại mấy vòng trong phòng, rồi ngồi xuống cạnh Đỗ Văn Hạo không nói.Đỗ Văn Hạo không biết Cổ Nhất Phi đang nghĩ gì, thời gia trôi đi, Đỗ Văn Hạo cũng không muốn làm phiền, cho đến khi Cổ Nhất Phi thở dài.
Hắn ta nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Hiền đệ, đệ nghĩ xem rốt cuộc ai lại muốn hại một đứa trẻ?”
Đỗ Văn Hạo cũng không biết nên trả lời ra sao, vì hắn cũng không biết Cổ gia có đắc tội ai trên quan trường không, mới có thể tìm ra người đã hại Yến Tử.Đỗ Văn Hạo thấy Cổ Nhất Phi nhìn mình đầy kì vọng, dường như mình biết chân tướng sự việc vậy, Đỗ Văn Hạo thực không nỡ lòng nào, chỉ đành gượng gạo cười nói: “Đệ thật không biết, đại ca chắc rõ hơn đệ, dù gì đệ cũng không hiểu về Cổ gia lắm”
“Nói cũng đúng, chỉ là ra tay với một đứa trẻ, thật quá cầm thú”
Đỗ Văn Hạo nhắc nhở:”
Có lẽ hắn sợ quyền thế của Cổ gia nên không trực tiếp ra tay, lần này chỉ là rung cây dọa khỉ mà thôi?”
“Ý hiền đệ là…”
Rầm rầm rầm….Có người gõ cửa, Cổ Nhất Phi lên tiếng hỏi ai, nghe thấy tiếng Cổ Tiếu Thiên bèn đứng dậy mở cửa.Thấy Cổ Tiếu Thiên mặt mũi sầm sì đi vào, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta đến chỗ Tử Nhi, nghe bảo tiên sinh ra ngoài rồi, nghĩ là tiên sinh đến đây, quả nhiên đúng thật”
Nói rồi ngồi xuống.Cổ Nhất Phi: “Phụ thân, tại sao lại có vẻ như tâm trạng nặng nề vậy?”
Cổ Tiếu Thiên cười ha ha hai tiếng như miễn cưỡng lắm vậy.Cổ Nhất Phi: “Tình hình Tử Nhi có khá hơn không?”
Cổ Tiếu Thiên: “Đâu có được nhìn thấy, Vân Phàm nói ngoài tiên sinh ra không ai được lại gần, ta đang định hỏi nguyên do đây”
Đỗ Văn Hạo giờ mới nhớ ra chuyện này bèn cười nói: “Cổ đại nhân phiền não vì chuyện này sao? Tại hạ vì bàn chuyện Thục Ngọc Trai với Cổ đại ca nên quên mất, chủ yếu là lo lắng không biết ai đứng sau chuyện Tử Nhi nuốt vàng nên mới vậy, mong đại nhân thông cảm”
Cổ Tiếu Thiên nghe vậy kinh ngạc nhìn Cổ Nhất Phi.Cổ Nhất Phi vội nói: “Phụ thân, là thế này…”
Cổ Nhất Phi kể lại mọi chuyện cho cha nghe.
Cổ Tiếu Thiên kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy? Ta còn tưởng…”
Nói rồi đột nhiên ngừng lại.“Cha còn tưởng sao cơ?”
Cổ Tiếu Thiên ho khan hai tiếng nói: “Không có gì, chỉ là ta nghi ngờ có phải Tử Nhi trách ông ngoại như ta đuổi mẹ nó ra khỏi nhà không, bây giờ mới đón mình nó về, không ngờ chuyện lại phức tạp hơn ta nghĩ rất nhiều”
Đỗ Văn Hạo: “Hơn nữa tại hạ cảm thấy vị công công đó rất đáng nghi”
Cổ Tiếu Thiên sững lại, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Vân Phàm, ý cậu là gì?”
Đỗ Văn Hạo: “Tại hạ không biết tại sao Lưu công công bỏ gần cầu xa bảo mọi người đến tìm tại hạ, chẳng nhẽ ông ta biết trước kia tại hạ khi ở Đại Tống đã từng làm phẫu thuật tương tự cho trẻ con?”
Cổ Tiếu Thiên ngạc nhiên: “Vân Phàm, trước kia ở Đại Tống cậu cũng từng làm chuyện này rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo gật đầu.“Ta đã bảo là Lưu công công này nói dối ta mà, bây giờ ta sẽ lập tức vào cung!”
Nói rồi đứng dậy định đi.Cổ Tiếu Thiên mở cửa thì thấy quản gia đứng đó, hai người đều giật mình.“Ngươi đứng đây làm gì?”
“Bẩm lão gia, tiểu nhân cũng vừa mới tới, đang định gõ cửa thì lão gia đi ra”
“Tìm ta hay Nhất Phi?”
Quản gia nói vài câu vào tai Cổ Tiếu Thiên, sắc mặt hắn thay đổi, chỉ nói: “Người đâu?”
Quản gia nhìn Đỗ Văn Hạo và Nhất Phi trong phòng, sau đó chỉ chỉ ra tiền viện, hai người lập tức bỏ đi.Cổ Nhất Phi ra cửa nói: “Ai đến vậy?”
Quản gia nói: “Thiếu gia hãy ở đây với tiên sinh đi, chỉ lão gia đi là được rồi”
Nhất Phi nghĩ là người đến chắc không muốn nhìn thấy mình bèn quay vào trong đóng cửa lại.Cổ Tiếu Thiên vội vàng ra tiền viện, thấy ngoài đại sảnh có 5, 6 người của cấm vệ quân, thấy mình đến thì họ cúi người chào, đến gần thấy Lưu công công và một thanh niên mặc áo xanh đang đứng xem tranh chữ, vội tiến lại, đang định quỳ xuống thì người đó quay lại nói: “Không cần, lần này đến đây cũng không muốn người khác biết, nên chỉ cho người đến đây, Cổ ái khanh không cần đa lễ, may đứng dậy rồi nói”