“Lão gia, tình hình của Đại phu nhân tốt hơn rất nhiều. Xem ra thuốc lão gia kê rất đúng”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta còn phải tới Tiêu gia trang một chuyến. Chuyện này chưa giải quyế xong. Trong ba ngày bọn họ đã hai lần tìm tới gây chuyện. Ta cũng không biết rốt cuộc trong thuốc của bọn họ chứa cái gì. Vạn nhất trong thuốc đó có chất gì tương khắc với thuốc của ta kê cho Vũ Cầm thì sẽ không tốt cho thân thể của Vũ Cầm. À, còn nữa, Dụ Cáp Nhi dậy chưa? Hôm nay hãy đi đón mười mấy người của bọn họ về đây”.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Sáng sớm nay đã đi đón mấy người Lâm tiệp dư rồi. Cũng không biết chuyện Minh Sâm làm như thế nào, Tử Trúc Viên đã thu dọn xong chưa. Sáng sớm nay không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Có cần phải sắp đặt cho những binh lính Dụ Cáp Nhi mang tới không?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Sáng sớm nay những người đó đã nhổ trại đi rồi. Bởi vì lo lắng sáng ra có nhiều người biết. Minh quản gia có nói cho thiếp biết nhưng hắn nói không nên cho tướng công biết vì đêm qua tướng công lo lắng chuyện của Đại phu nhân đã đi nghỉ muộn”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy Minh Sâm đi đâu?” Rồi hắn lại nghĩ. Hắn thầm nghĩ nếu tối hôm qua đám người của Dụ Cáp Nhi không xuất hiện thì có phải bọn Thạch Đầu đã hoàn thành nhiệm vụ, có phải Minh Sâm đã đi tìm Thạch Đầu không?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Thiếp không biết. Minh Sâm này làm việc không được như Thạch Đầu khiến cho thiếp lo lắng”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Dù sao hắn vẫn chưa quen. Sau này quen thì tốt hơn. Không cần đợi hắn quay về nữa. Tuyết nhi nàng lại phải vất vả một chuyến. Nàng hãy dẫn mấy người tới thu dọn Tử Trúc Viên để khi mấy người Hướng hoàng hậu tới có chỗ ở ngay”.
Vương Nhuận Tuyết nói: “À, còn nữa. Sáng sớm nay thiếp tới thăm Đại phu nhân, thiểp thấy Đại phu nhân khóc sưng cả mắt”.
Đỗ Văn Hạo thở dài nói: “Lại có chuyện đó sao?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Mọi người đều biết lần này tướng công dùng hạ sách cũng chỉ vì muốn tốt cho Đại phu nhân”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Tối hôm qua ta cũng biết không đơn giản chỉ là người của Bạch Y Xã. Nàng nói xem, trang viện của chúng ta, tường cao như vậy, lão phụ đó vào trong bằng cách nào?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Không phải cứ đi tra hỏi là sẽ biết sao?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu vậy đợi lát nữa Minh Sâm quay về đã. Ta sẽ mang Minh Sâm cùng với mấy người tới Tiêu gia trang một chuyến. Nàng ở nhà đợi mấy người Dụ Cáp Nhi tới. Những chuyện khác cứ chờ ta quay về rồi tính”.
Vương Nhuận Tuyết đồng ý.
Một lát sau Minh Sâm vội vã từ bên ngoài đi vào.
Đỗ Văn Hạo đang ngồi đọc sách ở thư phòng. Minh Sâm e dè gõ cửa. Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu lên thấy Minh Sâm cả người đẫm mồ hôi, vạt áo trước ngực ướt đẫm mồ hôi.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, hắn đặt quyển sách xuống án, chậm rãi đi tới trước mặt Minh Sâm nói: “Ngươi đi đâu vậy?”
Minh Sâm cúi đầu nói: “Nhị phu nhân sau tiểu nhân mang mấy người đi tới mấy cửa hàng nên đã về chậm. Xin lão gia thứ lỗi”.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: “Được rồi, không nên khổ cực như vậy. À, còn Thạch Đầu đã tới đâu rồi?” Vừa nói Đỗ Văn Hạo vừa quay người đi tới góc bên kia của thư phòng.
Minh Sâm thầm thở dài, hắn vốn tưởng Đỗ Văn Hạo đã phát hiện ra điều gì. Cũng may Đỗ Văn Hạo chỉ hỏi mấy câu rồi không tiếp tục hỏi nữa.
“Tiểu nhân không rõ lắm. Lúc này hẳn đã tới Tiêu gia trang rồi” Minh Sâm trả lời.Đỗ Văn Hạo “ừ” một tiếng rồi nói: “Đi thôi”.
Minh Sâm đi theo Đỗ Văn Hạo ra ngoài, hắn hỏi: “Lão gia, chúng ta đi đâu vậy?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Đi tới Tiêu gia trang”.
Minh Sâm nói: “Lão gia đi cùng với tiểu nhân sao?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta vốn định mang theo nhiều người thế nhưng sau đây sẽ có mười mấy người tới ở đây. Tất cả đều là nữ nhân, trẻ nhỏ, tuyệt đối không thể coi thường, huống chi chuyện của Tôn Hoà và Vương thập bát vẫn chưa giải quyết xong. Ở nhà nhiều người một chút cũng tốt hơn. Hơn nữa không phải Thạch Đầu đã nói sao? Công phu của ngươi rất tốt”
Minh Sâm nói: “Vậy được, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị một lát rồi sẽ tới ngay”.
Đỗ Văn Hạo quay người nhìn Minh Sâm hỏi: “Còn phải chuẩn bị cái gì nữa?”
Minh Sâm nói: “Chuyến đi tới Tiêu gia trang này mất ít nhất cũng ba ngày. Tiểu nhân có mấy chuyện muốn nói với nhị phu nhân’.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: “Tốt. Vậy ngươi cứ đi đi. Ta chờ ngươi ở cổng”.
Minh Sâm khom người lui ra.
Đỗ Văn Hạo nhìn bóng dáng xa dần của Minh Sâm lẩm bẩm: “Ngươi đã bị thương như vậy mà vẫn cố gắng kiên cường trước mặt một đại phu như ta sao?” Nói xong hắn liền đi theo sau Minh Sâm.
Minh Sâm đi trước cứ tưởng Đỗ Văn Hạo đã ra cổng đợi hắn nên hắn không đi tới phòng của Vương Nhuận Tuyết, hắn vẫn giữ dáng đi khom người đi thẳng về phòng của mình. Khi cửa phòng mở ra hắn mới hai tay ôm bụng lảo đảo đi vào trong phòng. Sau khi nhìn bên ngoài canh chừng một lát, Minh Sâm mới đóng cửa lại. Hắn cắn chặt răng đi tới bên giường, ngồi xổm, lôi một chiếc rương gỗ từ dưới gầm giường ra. Chiếc rương gỗ này giống hệt chiếc hòm gỗ ngày thường Đỗ Văn Hạo vẫn dùng để xuất chuẩn.
Minh Sâm mở chiếc rương. Bên trong chiếc rương có mấy chục chiếc bình to nhỏ khác nhau. Trên thân mỗi bình đều có dán giấy, ghi tên có loại thuốc khác nhau.
Minh Sâm không còn kiên trì được nữa. Hắn cởi áo. Bụng hắn quấn một lớp vải bố rất dày, máu chảy ra đỏ thẫm. Minh Sâm ngồi xuống đầu giường, uể oải cởi miếng vải bố quấn quanh bụng ra. Khi miếng vải được cởi ra hết để lộ ra một vết thương rất dài. Minh Sâm đau đớn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Hãy để ta giúp ngươi”.
Nghe giọng nói, theo bản năng, Minh Sâm móc ra một đoản đao. Hắn trợn mắt ngẩng đầu lên nhìn thì nhận ra đó là Đỗ Văn Hạo. Hắn thấy Đỗ Văn Hạo đang nhìn hắn mỉm cười, Minh Sâm gắng gượng đứng dậy nói: “Lão gia, tại sao lại là lão gia?”
Đỗ Văn Hạo ấn Minh Sâm ngồi xuống. Đỗ Văn Hạo cầm một bình thuốc nhỏ ở trong hòm thuốc, mở nắp bình, đẩy Minh Sâm nằm thẳng người trên giường rồi mới nhẹ nhàng đổ thuốc vào miệng vết thương của Minh Sâm. Minh Sâm thoáng cau mày lại.
Đỗ Văn Hạo rắc thuốc xong hắn nhìn Minh Sâm cười hỏi: “Đau không?”
Minh Sâm lắc đầu nói: “Lão gia, tại sao ngài…?”
Đỗ Văn Hạo lại cười, hắn đặt bình thuốc vào trong hòm thuốc của Minh Sâm rồi nói: “Tất cả đều đầy đủ”.
Minh Sâm gắng gượng ngồi dậy nói: “Lão gia, tại sao ngài biết tiểu nhân bị thương?”
Đỗ Văn Hạo lại ấn Minh Sâm nằm xuống giường sau đó hắn nói tiếp: “Miệng vết thương của ngươi rất sâu. Không khâu lại thì chỉ sợ sẽ bị nhiễm trùng. Ngươi có dám như Thạch đại nhân, không cần thuốc tê để cho ta khâu vết thương cho ngươi không?”
Sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói, Minh Sâm đang định ngồi dậy thì Đỗ Văn Hạo đã nhìn gương mặt vô cùng sửng sốt của Minh Sâm nói: “Đừng nhìn ta như vậy. Ta không biết điều gì hết. Nếu như ngươi muốn giết người diệt khẩu thì cũng phải chờ sau này ngươi có sức lực đã”.
Minh Sâm cảnh giác nói: “Có phải lão gia đã biết điều gì rồi không?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Câu ta hỏi ngươi, ngươi vẫn chưa trả lời cho ta biết. Ta muốn khâu vết thương cho ngươi, ngươi có dám hay không?”
Trên đường chạy trốn về đây, Minh Sâm đã mất máu quá nhiều. Lúc này đây hắn chỉ còn chút sức lực, không thể gắng gượng được nữa nên đành phải để cho Đỗ Văn Hạo tuỳ ý sắp đặt. Hắn cũng biết Đỗ Văn Hạo chỉ muốn tốt cho mình nên gật đầu nói: “Lão gia cứ việc khâu vết thương, tiểu nhân không sợ’.
Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài mở cửa, gọi một tôi tớ tới, bảo hắn đi tới thư phòng của mình cầm hòm thuốc tới. Sau khi người tôi tớ cầm hòm thuốc tới, Đỗ Văn Hạo đóng chặt cửa lại, lấy kim khâu từ trong hòm thuốc. Trước tiên Đỗ Văn Hạo đốt đèn, cầm châm trừ độc qua lửa sau đó tiến hàng luồn chỉ. Trong khi chuẩn bị Đỗ Văn Hạo không nói câu nào với Minh Sâm. Khi tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, Đỗ Văn Hạo cầm kim ngồi trước giường Minh Sâm, hắn mỉm cười nhìn sắc mặt tái nhợ của Minh Sâm nói: “Ta chuẩn bị bắt đầu. Ngươi đã sẵn sàng chưa vậy?”
Minh Sâm bình tĩnh gật đầu. Ngay sau đó Đỗ Văn Hạo bắt đầu châm kim vào da thịt Minh Sâm.
Đỗ Văn Hạo nói: “Cần phải tìm một miếng vải bố sạch nhét vào miệng của ngươi. Nếu không người ngoài nghe thấy lại tưởng rằng ra lạm dụng hình phạt với quản gia của mình”.
“Lão gia, không cần. Tiểu nhân không sao. Chỉ là một vết thương như cái chén. Lão gia cứ việc khâu vết thương’.
Đỗ Văn Hạo nói: “Được. Ta bắt đầu khâu. Hãy kiên trì, không được kêu”.
Minh Sâm gật đầu. Mồ hôi từ trán hắn như những hạt châu không ngừng chảy xuống cổ.
“Sáng sớm hôm nay nhị phu nhân đã đi tìm ngươi. Nếu như nhị phu nhân sai ngươi đi làm việc, tại sao nhị phu nhân phải tìm ngươi khắp nơi?” Đỗ Văn Hạo vừa khâu vết thương vừa nói vẻ thờ ơ.
Tâm lý Minh Sâm vô cùng căng thẳng, thân thể hắn khẽ giẫy giụa mấy cái.
Đỗ Văn Hạo nói: “Không được lộn xộn. Nếu không cẩn thận ta sẽ khâu sai, khi đó sẽ phải khâu lại. Ta còn muốn đi Tiêu gia trang. Nếu như ngươi không bị thương, chúng ta đã sớm khởi hành rồi”.
“Lão gia, tiểu nhân thật sự rất xấu hổ. tiểu nhân…” Minh Sâm không biết phải nói thế nào nữa.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Thạch Đầu có khoẻ không? Có bị thương không? Ác chiến với người của Vương thập bát hả?”
Minh Sâm sửng sốt, hắn nhìn vẻ mặt bình thản của Đỗ Văn Hạo, một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Lão gia, rốt cuộc ngài đã biết điều gì?”