Nha dịch dẫn đoàn người Đỗ Văn Hạo tiến vào phòng khách của nha môn. Hai nha hoàn hầu hạ nước trà cùng điểm tâm. Rất nhanh sau đó tri châu Hoàng Thế Vinh ngay cả quan bào cũng không kịp mặc chỉnh tề, vội vàng tiến tới phòng khách.
Hoàng Thế Vinh thấy trong sảnh có không ít người, ngoại trừ gia quyến cùng tùy tùng của Đỗ Văn Hạo thì còn có Lãnh chưởng quỹ của khách điếm Hành Sơn, không hiểu có chuyện gì, cũng không hỏi nhiều, cười ha hả bước về phía trước chắp tay nói: “Đề hình đại nhân đã trở lại, ty chức không kịp đón tiếp từ xa, kính xin đại nhân thứ tội”.
Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Hoàng Thế Vinh vẫn như bình thường, hiển nhiên là không biết chuyện nữ tử thanh lâu Mị Nhi mà hắn sủng ái đã gây chuyện với mình, lập tức mỉm cười chắp tay hoàn lễ: “Tri châu đại nhân khách khí rồi. Ở Hành Châu bổn quan được tri châu đại nhân thịnh tình khoản đãi, thập phần cảm kích. Bổn quan còn muốn tiếp tục phụng chỉ tuần y ( tuần tra chữa bệnh), kiểm tra tất cả các lộ hình ngục, không thể ở lâu, hôm nay tới đây là muốn cáo từ”.
Hoàng Thế Vinh hoảng hốt nói: “Đại nhân… việc này, sao lại nói như vậy! Tại sao ngài nói đi là đi như thế, dù thế nào cũng phải cho ty chức cơ hội để tiễn chân đại nhân một phen! Hơn nữa, còn điều này, ha ha, tiểu nữ của ty chức thân thể không được tốt lắm, mong đại nhân thương xót mà tới xem bệnh cho tiểu nữ một lần”.
“Ồ, tại sao tri châu đại nhân không nói sớm?”
“Lúc trước công việc của đề hình đại nhân bận rộn, ty chức không dám quấy rầy, ngày hôm nay nghe nói phải ly khai, bất đắc dĩ mới phải nói ra, thật là mạo muội, thỉnh đại nhân rộng lượng tha thứ”.
“Đại nhân quả thật là người lo nghĩ cho người khác. Đã là như thế, để bổn quan đi xem bệnh tình cho lệnh á
Hoàng Thế Vinh vô cùng vui mừng, hơi cúi người nói: “Đa tạ đề hình đại nhân, vậy mời đại nhân ở lại thêm một ngày, sáng mai hãy đi. Đêm nay ty chức chuẩn bị chút rượu nhạt để tiễn đại nhân lên đường. Lần này đại nhân tới Hành Châu để đề điểm hình ngục, công sự rất bận rộn, những tá quan cũng những nhân vật nổi tiếng ở đây đối với đại nhân ngưỡng mộ đã lâu, họ đều muốn kính rượu đại nhân, không biết đại nhân có vui lòng tới dự?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Được, ngày mai đi uống rượu cũng hay, phàm là người mời ta uống rượu ta đều không cự tuyệt, ha ha!”
Hoàng Thế Vinh cũng thoải mái cười ha hả.
Thanh âm của Đỗ Văn Hạo dần nhỏ lại, đi đến nói nhỏ vào bên tai Hoàng Thế Vinh: “Nghe nói tri châu quen biết một danh hoa tên là Mị Nhi, nổi danh hoa khôi ở Hành Châu, không chỉ có tài ca múa song tuyệt, còn có thể vừa đàn vừa hát, ngâm thơ tác phú, nghe nói còn có sở trường về chơi tửu lệnh, bổn quan nghe nói cũng cảm thấy cực kỳ hâm mộ! Một vị quan như đại nhân thật đúng là nguyện làm uyên ương không làm tiên”.
Nghe thấy lời này Hoàng Thế Vinh mừng rỡ, luôn miệng tạ ơn: “Đại nhân quá khen. A! Hay là như vậy đi, tiệc tối hôm nay ty chức sẽ bảo nàng tới tiếp rượu hiến ca cho đại nhân, để trợ hứng”.
“Hay lắm, bổn quan đúng là có nhãn phúc rồi”.
“Cô nương ở địa phương nhỏ chỉ sợ khó lọt vào pháp nhãn của đại nhân!”
“Ha ha, có thể được tri châu đại nhân để mắt thì chỉ sợ không phải là người bình thường?”
Hai người nhìn nhau cười to. Nam nhân nói về nữ nhân, bao giờ cũng dễ dàng kéo gần lại với nhau, những lời này khiến cho nội tâm Hoàng tri châu cảm thấy ấm áp, cảm thấy vị đề hình quan đại nhân này thật sự rất bình dị, hòa ái dễ gần.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng rồi, chúng ta đi thôi, bệnh không thể kéo dài, để cho ta đi xem bệnh của lệnh ái một chút”.
Hoàng Thế Vinh vội vàng đứng dậy thi lễ: “Đa tạ đại nhân”.
“Không cần đa lễ, lệnh ái mắc như thế nào?”
“Không sợ bị đại nhân chê cười, sau khi tiểu nữ sinh bệnh, mỗi tháng tới trước khi tới kỳ kinh nguyệt vài ngày rất kỳ lạ, hoàn toàn khác hẳn với tính tình của ngày thường, tính tình cực kỳ cáu kỉnh, nổi giận thất thường, có đôi khi còn cởi bỏ y phục chạy khắp nơi. Ài, từ tháng đầu tiên đã xảy ra sự tình như vậy rồi, chúng ta đã mời rất nhiều lang trung tới xem bệnh cho nó, nhưng tất cả các biện pháp đều vô dụng”.
“Nếu là có tác dụng thì chỉ sợ đại nhân cũng không có tìm tới ta”.
“Ha ha, đúng vậy, đại nhân có vấn đề gì cứ hỏi ty chức là được, vốn nên để cho tiểu nữ nói, nhưng mà ngài cũng hiểu sau khi mắc bệnh nó rất dễ nổi giận, chỉ sợ sẽ đắc tội với đại nhân”.
“Ta hiểu mà, người mệnh ra sao, ốm đau đau thế nào rất khó hiểu rõ, bệnh này hỏi ngươi cũng chưa chắc đã hiểu hết, phải hỏi chính người bệnh mới được. Nhưng mà, bệnh của phụ nữ thì nên để cho nữ nhân hỏi thì hay hơn. Như vậy đi, để cho chuyết thê thay ta kiểm tra trước một chút. Nàng theo bổn quan học y cũng đã nhiều năm, trong phương diện bệnh tình của phụ nữ cũng có chút thành tựu rồi”.
Hoàng Thế Vinh vội vàng cúi người hành lễ: “Khà khà, vậy phải làm phiền tôn phu nhân rồi”.
“Không dám!”
Lập tức Đỗ Văn Hạo cùng Hoàng Thế Vinh đi vào bên trong nha môn tri châu. Trước đó đã có tùy tùng đi vào bên trong thông báo rồi, gia quyến của Hoàng Thế Vinh đều đi ra nghênh đón.
Sau khi giới thiệu, nữ nhi của Hoàng Thế Vinh là Tiểu Ngọc vẫn một mực cau mày, tâm thần có vẻ không tập trung, nhưng mà cũng không tới mức nổi lên ‘bão tố’. Đỗ Văn Hạo nhìn nhìn, sau đó gọi Lâm Thanh Đại đến, bảo nàng cùng Bàng Vũ Cầm vào khuê phòng chẩn bệnh.
Trong khuê phòng, Bàng Vũ Cầm hỏi Tiểu Ngọc: “Tiểu thư bao nhiêu tuổi thì có kinh nguyệt?”
Tiểu Ngọc thấp giọng nói: “Mười bốn tuổi”.
Bàng Vũ Cầm hỏi: “Mỗi lần tới thì có gì khó chịu?”
Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cực kỳ chán nản, uể oải nói: “Tâm phiền ý loạn, nôn nóng xao động, đứng ngồi không yên, trong thời gian này ta không thể khống chế tâm tình của mình, hoặc là cãi lộn, hoặc là chạy loạn khắp nơi. Ta quả thật rất phiền muộn với tật xấu của mình, nhưng không làm sao bỏ được”.
“Ngoại trừ những điều này, có điều gì khó chịu nữa không?”
Tiểu Ngọc trả lời: “Cảm thấy trong miệng rất đắng, ăn gì cũng không có mùi vị, khi kinh nguyệt qua đi thì tất cả đều trở lại bình thường”.
Bàng Vũ Cầm nói: “Mỗi lần ngươi đều như vậy, mà không nghĩ tới việc kiềm chế tâm tình của bản thân hay sao?”
Tiểu Ngọc đề cao thanh âm: “Sao mà không nghĩ cơ chứ? Nhưng phải có tác dụng cơ! Nếu bản thân có thể tự kiềm chế thì mời đại phu các người tới làm gì nữa?”
Bàng Vũ Cầm cùng Lâm Thanh Đại liếc nhìn nhau một cái , vẻ mặt của Bàng Vũ Cầm càng thêm ôn hòa: “Mỗi tháng kinh nguyệt đều tới đúng giờ chứ?”
Tiểu Ngọc lắc đầu: “Không chính xác, có khi muộn một ngày, đôi khi muộn vài ngày, có khi tới trước vài hôm, ngày tới không giống nhau, có khi một hai tháng cũng không tới”.
Bàng Vũ Cầm: “Nếu không tới thì tâm tình biến hóa ra sao?”
Tiểu Ngọc nói: “Sẽ không có thay đổi gì, ta muốn các người tìm biện pháp cho ta một phương thuốc có thể hoàn toàn chấm dứt, vĩnh viễn không bao giờ tới kỳ kinh nguyệt nữa. Ta hận chết cái kinh nguyệt này, thật là phiền toái”.
Bàng Vũ Cầm bắt mạch sau đó lại nhìn lưỡi, suy nghĩ mãi vẫn không sao hiểu được, liền đem tình huống kể lại cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo nói: “Nàng hãy hỏi nàng ta tiểu tiện trong những ngày tới kỳ kinh nguyệt có giống với bình thường hay không”.
Bàng Vũ Cầm đỏ mặt lên, âm thầm tự trách mình sao lại quên mất điều này, vội vàng quay trở lại hỏi Tiểu Ngọc.
Không ngờ Tiểu Ngọc vừa nghe lời này, mày liễu dựng lên, hét lớn: “Ngươi nói vậy là có ý gì hả? Hỏi ta những điều này? Ta đại tiện hay tiểu tiện thì có liên quan gì đến việc mang bệnh? Cuối cùng là ngươi muốn làm gì?”
Bàng Vũ Cầm sửng sốt một chút, sau đó kiên nhẫn cất lời giải thích: “Hỏi tình huống của nhị tiện (đại tiện và tiểu tiện) là muốn biết trong cơ thể của ngươi có thiếu nước hay không?”
“Đương nhiên là có! Điều này còn phải hỏi hay sao? Ngươi mà xứng là đại phu ư? Toàn hỏi lung tung! Đi ra!” Tiểu Ngọc đột nhiên đẩy Bàng Vũ Cầm.
Lâm Thanh Đại sớm đã có phòng bị, bước lên phía trước nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của Tiểu Ngọc, một tay khác lại đặt lên huyệt Bách Hội của nàng.
Tiểu Ngọc thét lên chói tai muốn vùng ra, nhưng mà không có tác dụng. Tiếp đó cảm thấy nơi huyệt Bách Hội mà cánh tay Lâm Thanh Đại đè lên rất là mát mẻ, toàn thân như tắm gió xuân, tâm tình rất nhanh bình tĩnh lại. Đỏ mặt nói: “Thật xin lỗi, mỗi khi ta bực bội là không thể không chế nổi tâm tình của mình”.
Bàng Vũ Cầm chậm rãi hỏi: “Thời gian kỳ kinh nguyệt của ngươi mới xảy ra gần đây ư?”
“Đúng vậy, là vào hôm trước”.
Sau khi Bàng Vũ Cầm đi ra, báo cáo kết quả với Đỗ Văn Hạo. Nhưng mà không nói tới việc Tiểu Ngọc đột nhiên nổi giận.
Đỗ Văn Hạo bảo Hoàng phu nhân mời Tiểu Ngọc đi ra, bắt mạch nhìn lưỡi lại một lần nữa, sau đó hỏi Bàng Vũ Cầm: “Nàng nghĩ nàng ta nổi giận vào thời gian hành kinh là vì nguyên nhân gì?”
“Ồ!” Bàng Vũ Cầm suy nghĩ rồi trả lời: “Có phải là do can khí nghịch loạn, có liên quan tới việc máu cùng khí trái ngược”.
“Nhất định là có liên quan”. Đỗ Văn Hạo xoay người hỏi Hoàng Thế Vinh: “Trước khi xảy ra kinh nguyệt lần đầu thì nàng có gặp việc gì không vui không?”
“Có đó, khi đó nãi nãi nó qua đời, bình thường nãi nãi rất thương yêu nó. Vào thời điểm đó hoạn lộ (con đường làm quan) của ty chức cũng không thuận, có người vu cáo ty chức không làm tròn trách nhiệm, Ngự Sử lập án xét xử, về sau cũng đã điều tra rõ là ty chức không có không làm tròn trách nhiệm. Ty chức được minh oan rồi nhưng mà vẫn mang một bụng oán khí, hai năm mọi việc đều không thuận lợi, cho nên tâm tình những người trong nhà cũng không tốt. Ngọc nhi cũng trầm mặc ít nói”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Thế là được rồi. Lệnh ái mắc phải chứng nhiệt ứ tương bác “.
Phu thê Hoàng Thế Vinh không hiểu y thuật, tất nhiên nghe vậy không hiểu ý tứ là gì. Tuyết Phi Nhi đang học ý, cũng cảm thấy tò mò, ngẩng đầu lên hỏi: “Ca, cái gì là chứng nhiệt ứ tương bác?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói với Bàng Vũ Cầm: “Nàng giải thích cho Tuyết Nhi đi”.
Bàng Vũ Cầm đi theo Đỗ Văn Hạo học y đã một năm rồi, đối với những chứng bệnh thông thường cũng hiểu rõ, vừa nghe Đỗ Văn Hạo biện chứng, lập tức hiểu rõ nguyên nhân sinh ra bệnh, lập tức vuốt vuốt mái tóc trên trán, nói: “Chứng nhiệt ứ tương bác là ngoại cảm, sốt cao đột ngột hoặc là nội thương tạp bệnh biến đổi. Hỏa nhiệt, độc tà hoặc là đờm ẩm hòa lẫn với máu và phân, ngăn cản làm cho huyết ứ lại, dẫn tới máu nóng lên. Hai loại nhân tố bệnh chứng này kết hợp tương hỗ mà hình thành triệu chứng. Đúng không tướng công?”
“Nói rất hay!” Đỗ Văn Hạo khen: “Vậy giờ đây nàng đã biết tại sao mà Tiểu Ngọc cô nương lại nổi giận chưa?”
Bàng Vũ Cầm cười một tiếng: “Nếu như không có tướng công phân tích thì thiếp vẫn chưa hiểu được, một năm học y đều là vô ích rồi”.
“Vậy nàng thử nói xem”.
“Vâng! Tiểu Ngọc cô nương có kinh vào lần đầu, gặp nhiều chuyện không vui, vì u buồn không thể hóa giải đến nỗi nhiễu loạn khí cơ, dẫn tới gan bài tiết không thông. Khí làm cho máu ứ. Mà thời gian dài không được chữa lành, máu ứ nóng lên, vừa ứ vừa kết dẫn tới tắc khí cơ. Đồng thời mạch lạc đình trệ, mạch lạc bị ngan trở cho nên mới dẫn tới chứng nhiệt ứ tương bác. Nhiệt cúng ứ tương hỗ lẫn nhau, quấy nhiễu tâm thần, tâm trạng không ổn định, cho nên Tiểu Ngọc cô nương mới bực bội như cuồng”.
“Rất tốt, cứ như vậy thì không tới vài năm nàng đã có thể xuất sư rồi. Vậy nói tiếp xem, làm thế nào để chữa trị?”
Bàng Vũ Cầm rất là cao hứng, lại có chút xấu hổ, nói tiếp: “Nếu như là chứng nhiệt ứ tương bác thì dùng Hạnh Đào Thừa Khí thang của Trọng Cảnh y thánh là được”.
“Ồ, vì sao lại dùng phương thuốc này?”