“Cô bé này, sao đến đây lại đổi tính đổi nết, cứ như là bị người nào cho ăn phải bùa mê thuốc lú gì vậy. Có lúc nó nói chuyện, làm bao nhiêu việc rất kỳ quái, thiếp chưa từng bao giờ thấy nó làm nũng như thế bao giờ cả, không biết tại sao nó lại tự nhiên có hứng với y thuật đến như vậy nữa!” Lâm Thanh Đại nói.
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì nhún vai, ra ý bản thân hắn cũng không hiểu vì sao. Đúng lúc này, thì trên trời bỗng vang lên một tiếng nổ dữ dội, và Kha Nghiêu vội vàng chạy ra khỏi phòng, hai tay bịt tai lại nói: “Trời ơi! Sắp mưa rồi hay sao ấy? Muội không muốn nằm ngủ với Liên Nhi và Tuyết Phi Nhi đâu, hai người đó còn nhát gan hơn cả muội nữa!”
Bàng Vũ Cầm lúc này cũng từ trong phòng đi ra nói: “Chỗ này cũng chỉ có tất cả tổng cộng có tám phòng thôi, người của chúng ta nhiều như vậy, vậy thì muội nói xem muội muốn ngủ với ai chứ hả?”
Kha Nghiêu không nói chỉ chu môi lên đáp lại, rồi đi đến bên Lâm Thanh Đại lắc lắc vạt áo cảu nàng, mặt của Kha Nghiêu ửng đỏ, rồi mỉm cười nói: “Muội có thể nằm ngủ với Lâm tỷ tỷ được không?”
Lâm Thanh Đại đáp: “Ta và Cầm Nhi, cùng với Anh Tử, công thêm con hổ Khả Nhi ngủ cùng một phòng rồi, nếu như muội không chê con hổ nhó đó có mùi, thì muội đến ngủ với ta cũng được!”
Kha Nghiêu nghe xong bèn nhanh nhảu đáp: “Vâng! Không sao đâu! Muội chẳng ngại gì cả!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Phòng ở đây vốn cũng không to, đừng ngủ đông như vậy, trời nóng như thế này, bốn năm người chen chúc trong một căn phòng bé tý tẹo như vậy, e rằng….”
Kha Nghiêu nghe xong thì biết Đỗ Văn Hạo lên tiếng phản đối, nên nàng chỉ biết cúi đầu đi vào trong phòng của mình, trên trời lúc này lại vang lên tiếng sấm nữa, lần này Kha Nghiêu không thấy chạy ra ngoài nữa, mà chỉ nghe thấy tiếng nàng kêu gào ở trong phòng vọng ra.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người bèn ra ngoài sân ngồi hóng mát, gió thổi hây hây, vô cùng mát mẻ.
Lý Phố ngồi được một lúc thì lên tiếng càu nhàu nói: “Thời tiết đúng là quỷ quái, sấm kêu ầm ầm như thế mà chẳng thấy có mưa gì cả, muốn làm người ta bị nóng hầm hập mà chết hay sao?”
Hầu Tử là người chưa bao giờ ngồi im được một chỗ cả, chính vì thế mà Đỗ Văn Hạo mới nói do mông của cậu ta nhọn quá nên mới như vậy, Hầu Tử nghe Lý Phố càu nhàu như vậy bèn nói: “Khi chúng ta mới đi qua đây, thì cháu nghe thấy cách đây không xa có tiếng nước kêu, nếu như có một con sông nước trong mát mẻ, thì chúng ta có thể xuống đó chơi đùa cho mát đấy!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cũng thấy đây là một điều thú vị, hơn nữa hắn cũng cảm thấy thân hình của mình cũng đã bắt đầu bốc mùi. Nên hắn nghĩ, nếu như lúc này được chơi đùa dưới nước thì còn gì thú vị bằng! Nghĩ đến đây Đỗ Văn Hạo liền bảo Hầu Tử và ba người nữa đi tìm xem dòng sông đó ở đâu.
Lúc này, Kha Nghiêu lại bắt đầu rón rén bước đến bên Đỗ Văn Hạo rồi thỏ thẻ nói: “Đỗ đại ca! Huynh có nghĩ là phía sau núi này có thú dữ không nhỉ?”
Bàng Vũ Cầm ngồi cạnh Đỗ Văn Hạo đang phe phẩy chiếc quạt, nghe vậy bèn quay sang lắc đầu nói: “Cái này khó nói lắm! Nơi này chỗ nào cũng là rừng sâu, núi cao, có thú dữ xuất hiện thì cũng chẳng có gì lạ cả!”
Đỗ Văn Hạo cũng gật đầu tán đồng câu nói của Bàng Vũ Cầm, Kha Nghiêu nghe vậy bất giác rùng mình, nàng e sợ đưa mắt ra nhìn tứ phía nói: “Vậy lúc nãy muội trông thấy cánh cửa phòng hình như bị hỏng rồi thì phải!”
Tuyết Phi Nhi bỗng từ đâu liền nói chen vào: “Chẳng sao cả đâu, chỉ cần lấy một cây gậy gỗ đỡ lấy cánh cửa là được rồi!”
Kha Nghiêu nghe vậy chỉ há mồm lên, chứ không dám nói tiếp, nàng nhanh tay bê luôn chiếc ghế mình đang ngồi đến bên cạnh Đỗ Văn Hạo, rồi ngồi xuống điệu bộ vô cùng lo lắng.
Lúc này, bên ngoài cổng bỗng nhiên có một bóng người đi lại, Đỗ Văn Hạo đưa mắt lên nhìn, thì ra là Thành lão hán, thấy vậy hắn bèn đưa tay lên ra ý chào hỏi ông lão.
Thành lão hán cầm theo một chiếc làn trúc đi đến bên Đỗ Văn Hạo rồi ngồi xuống, Kha Nghiêu ngồi bên cạnh cũng ngó đầu ra tò mò nhìn vào trong chiếc làn, nàng trông thấy bên trong có một ít hạt Anh Đào màu hồng bóng láng, cáu cạnh, trông vô cùng hấp dẫn.
Thành lão hán nói: “Đỗ tiên sinh! Trong nhà đúng là không còn có gì tốt hơn để khoản đãi các vị được cả, lúc nãy lão đi cắt rau về cho lợn, thì thấy bên hồ có cây ăn quả, trông vô cùng hấp dẫn, thế là lão liền ngắt nó xuống ăn để giải khát, ăn xong cũng thấy rất ngọt miệng, Anh Đào thực ra cũng chẳng phải là cái gì lạ lẫm cả, nhưng lão thấy ngon quá nên mang đến đây cho các người nếm thử!”
Mọi người nơi đây chưa từng trông thấy hạt Anh Đào nào lại có màu tím, và bóng láng như vậy bao giờ, tất cả nghe nghe vậy bèn xúm lấy xung quanh ông lão để xem. Thành lão hán thấy vậy bèn đưa chiếc làn lên đưa cho Kha Nghiêu, Kha Nghiêu liền nhón một hạt lên nếm thử, rồi nàng lại phân phát cho từng người một ăn, quả nhiên vị của hạt Anh Đào này vô cùng ngọt, và ngon miệng.
Đỗ Văn Hạo liền quay sang nói với Thành lão hán: “Lão nhân gia! Không phải là lão không tiện đi mua thuốc ư?”
Ông lão nghe xong thì sững người lại, nét mặt trở nên khó xử, lúc sau chỉ cười cười đáp: “Cũng không hẳn như vậy! Cái chính là cũng tại lão thấy bệnh của mình cũng chẳng phải là bệnh gì to tát cả, không nhất thiết phải tiêu tiền hoang phí như vậy!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy vội nói: “Tại hạ nghĩ lão nên tranh thủ thời gian đi mà cắt thuốc! Bệnh này nếu chữa rồi thì nó chỉ là một loại bệnh vặt vãnh, không đáng gì cả. Nhưng, nếu như lão không chịu chữa trị thì e rằng sau này lão có lẽ sẽ phải tiêu cả đống tiền để chữa trị đó!”
Thành lão hán nghe vậy chỉ cười trừ ha ha hai tiếng, rồi lại không nói thêm gì nữa, lúc này Hầu Tử bỗng nhiên từ cửa chạy vào bên trong, gương mặt vui vẻ nói: “Đại lão gia! Đúng là có một con sông thật, nó nằm ngay dưới phía chân núi đằng kia, nước sông mát lạnh, trong vắt. Tất cả mọi người cùng ra đó tắm thôi! Lý đại ca đang đứng ở bên sông chờ mọi người đó!”
Thành lão hán nghe vậy bèn đứng dậy nói: “Đúng vậy! Mấy người trẻ tuổi các người nên đi ra đó bơi lội, tắm rửa cho mát đi! Vậy lão ở đây cũng không tiện làm phiền mọi người thêm nữa, mọi người cùng nhau đi đi!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Lão nhân gia! Lão tốt nhất là đừng có quên lời dặn dò của tại hạ dành cho lão! Nếu như con dâu của lão không cho lão tiền đi cắt thuốc, thì lão cứ đến tìm tại hạ, tại hạ sẽ cho lão tiền để mua thuốc!”
Thành lão hán nghe xong thì vô cùng cảm động gật gật đầu ra ý cảm ơn, rồi sau đó cầm lấy chiếc gậy chống, lững thững ra về.
Kha Nghiêu ngồi cạnh đó lên tiếng nói: “Tại sao chúng ta lại phải cho tiền ông lão để ông lão đi cắt thuốc?”
Bàng Vũ Cầm ngồi bên cạnh thản nhiên nói: “Tặng thuốc, chữa bệnh miễn phí cho người nghèo khổ là việc làm mà tướng quân của ta hay làm từ trước đến giờ!”
Kha Nghiêu cũng nghe ra được Bàng Vũ Cầm cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘tướng công’, nhưng nàng cũng không thèm để ý nhiều, chỉ nói: “Muội nghĩ là không phải như vậy! Hiếu kính với người già cả, cao tuổi là trách nhiệm cũng như bổn phận của những người trẻ tuổi như chúng ta! Nhưng chúng ta chỉ có thể mua giúp cho ông lão ngày hôm nay, nhưng còn ngày mai, ngày kia, và rất nhiều ngày sau nữa, khi chúng ta không còn ở đây nữa thì sao? Con dâu của ông lão không cho ông lão mua thuốc! Vậy thì muội phải cho người đến đánh cho bà ta một trận ra trò…. để chừa cái thói mất nết như vậy!”
Bàng Vũ Cầm nghe mà ù hết cả hai tai, nàng không ngờ Kha Nghiêu lại có thể thốt lên những lời lẽ như vậy, Liên Nhi ngồi cạnh đó bèn nhỏ nhẹ chen vào nói: “Vậy mà lúc này muội còn nói là lấy đức để thu phục người! Lẽ nào muội không biết rằng, muội đánh người ta hôm nay, vậy còn ngày mai, ngày kia, và rất nhiều ngày sau nữa thì sao, chờ cho chúng ta không còn ở đây nữa, vậy thì không biết con dâu của ông lão còn hành hạ ông lão kinh khủng không biết nhường nào nữa!”
Đỗ Văn Hạo cũng không ngờ ngày thường e thẹn ít nói như Liên Nhi, lại có thể thốt lên những lời nói đầy đạo lý như vậy, Kha Nghiêu nghe nàng nói như vậy, chỉ biết cúi đầu hậm hực vài câu: “Liên Nhi tỷ nói đúng, vậy thì tỷ đi nói đạo lý với con dâu của lão đi!”
Liên Nhi nghe thấy Kha Nghiêu đột nhiên giở thói cãi cùn như vậy cũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười đáp: “Được thôi! Dù sao thì chúng ta cũng không thể đi tắm cùng với thiếu gia, vậy ta sẽ đi tìm đến nhà của Thành lão hán để nói chuyện vậy!”
Tuyết Phi Nhi lúc này liền trợn mắt lên nhìn Kha Nghiêu một cái, rồi nắm lấy tay của Liên Nhi nói: “Đi, để ta cùng Liên Nhi đi đến đó nói đạo lý với người ta!”
Kha Nghiêu thấy vậy cũng chỉ hứ lên một tiếng, rồi cầm lấy cuốn sách y học mới mượn của Đỗ Văn Hạo, đứng dậy đủng định đi về phía chỗ mình ngồi khi trước, rồi giở sách ra xem.
Đỗ Văn Hạo lúc này bèn ra ý cho Bàng Vũ Cầm đi ra bên ngoài cùng mình, khi ra đến ngoài hắn thấy nét mặt của Bàng Vũ Cầm trở nên vô cùng khó coi, bèn ôm lấy bờ vai của nàng nhỏ nhẹ an ủi nói: “Thôi nào! Đừng như vậy nữa! Ta cũng thấy Kha muội dạo gần đây đột nhiên trở nên kỳ lạ làm sao ấy! Cứ như là muốn gây chuyện với tất cả mọi người vậy! Thôi nàng đừng để ý đến nó nữa, có lẽ suốt dọc đường đi, Kha muội không có ai để mà tâm sự, giãi bày nỗi buồn trong lòng mình, rồi cứ ngồi nghĩ ngợi lung tung, nên mới thành ra như vậy!” Nhưng Bàng Vũ Cầm nghe xong vẫn đơ mặt ra, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn thở dài nói tiếp: “Ta mới đầu cũng không muốn đem nó đi theo bên mình như vậy, ai mà biết được nó lại khó gần như thế! Hay là nàng chịu khó ngồi tâm sự với nó thêm được không? Nó cứ như vậy thì e rằng chúng ta cũng cảm thấy vô vị, nó cũng cảm thấy chúng ta thờ ơ, mà càng ngày càng xa lánh mọi người, ta không muốn như vậy chút nào cả!”
Đỗ Văn Hạo thấy Bàng Vũ Cầm vẫn có vẻ khó chịu, lại nói: “Thôi được rồi! Kha muội rốt cuộc tuổi còn trẻ, cũng chưa đầy mười sáu tuổi, hơn nữa, chắc là do cha mẹ mất sớm, còn mình thì bị nhị thúc đem bán cho một cái nơi như vậy, ta nghĩ chắc Kha muội cũng buồn, và khổ tâm lắm. Nhưng, nỗi buồn của Kha muội lúc này lại không thể tìm được người để giãi bày, nên chắc như vậy Kha muội mới trở nên khác thường như vậy, nàng là đại tỷ trong nhà, cũng là vợ cả của ta, nàng cũng nên để ý mà khuyên nhủ, hay là tâm sự cùng Kha muội một chút chứ!”
Đêm đó canh hai, trời quả nhiên đổ mưa như trút nữa, cơn mưa này đến vô cùng mãnh liệt, kèm theo gió thổi vù vù, làm cho mọi người nằm trong phòng không tài nào yên giấc được.
Đỗ Văn Hạo cũng không biết tại sao hắn lại nhơ đến Kha Nghiêu, không biết lúc này nàng đã ngủ chưa? Đỗ Văn Hạo bèn ngồi thẳng người dậy, bên ngoài mưa gió bão bùng, không thể nào nghe được thêm tiếng động gì ngoài tiếng mưa gió, lúc này Lý Phố nằm bên cạnh hắn cũng mở mắt ra nói: “Sao vậy Đỗ đại ca? Đại ca không ngủ được sao?”
“Ừm! Ta có chút lo lắng cho con nhóc Kha Nghiêu đó! Nó nhát gan lắm!” Đỗ Văn Hạo nói xong rồi lại nằm xuống.
“Ha ha! Đại ca cũng đừng lo lắng như vậy nữa! Tại hạ thấy nó đến loài hung dữ như rắn còn dám thò tay ra bắt nữa là… Đây cũng chỉ là trận mưa thôi mà! Thi thoảng nổ vài tiếng sấm thôi, không có gì đáng lo như vậy cả đâu! Hơn nữa, bên đó còn có hai vị phu nhân nằm bên cạnh nữa mà, đại ca cứ khéo lo, thôi đại ca cứ an tâm mà ngủ đi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng chỉ ừm lên một tiếng rồi im lặng không nói thêm câu nào nữa, một lúc sau, hắn đã nghe thấy tiếng ngáy đều đều của Lý Phố phát ra, Đỗ Văn Hạo thấy vậy cũng cảm thấy buồn ngủ, nên hắn nhắm mắt vào ngủ tự lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, sau một đêm mưa gió bão bùng, không khí ngoài trời trở nên sáng trong, và sảng khoái lạ thường.
Mới sáng sớm, Thành lão hán đã lọ mọ đến tìm Đỗ Văn Hạo, nói là lão vừa vặn hôm nay ra chợ, muốn đến rủ mọi người đi cùng, rồi ông lão nói nơi đây có một loại bánh đặc trưng của vùng này rất ngon, bên trên có phết một lớp vừng dầy, sau đó đem nó đánh bẹt ra, rồi cho lên chảo chiên với dầu, cứ thể để lửa nhỏ, bánh sẽ vô cùng giòng, và thơm ngon. Bàng Vũ Cầm và mấy người khác nghe vậy thì tất cả đều trở nên huyên náo, ai cũng nhao nhao lên bảo cùng đi với ông lão.
Khi tất cả mọi người đang hí hửng, nhốn nháo với chuyện đi chợ, thì Kha Nghiêu bước ra từ trong phòng, Đỗ Văn Hạo liền đưa mắt lên nhìn nàng, thì bất giác hắn cảm thấy vừa kinh ngạc vừa buồn cười, hai quầng mắt của nàng trũng sâu, thành hai vòng tròn thâm thâm, trông giống y hệt như con gấu mèo, còn mái tóc của nàng được tết sang hai bên vô cùng tự nhiên, không những vậy nàng thi thoảng lại đưa tay lên ngáp, trông vô cùng đáng yêu.
Liên Nhi thấy vậy thì mỉm cười thấp giọng nói: “Hôm qua Kha Nghiêu không ngủ được, muội ấy cứ thắp đèn dầu cả đêm để đọc sách!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Kha Nghiêu! Hay là muội ở nhà ngủ thêm chút đi! Đừng đi cùng với mọi người nữa, muội xem đôi mắt của muội kìa!”
Kha Nghiêu lại đưa tay lên che miệng ngáp lên một cái, rồi lắc đầu đáp: “Không! Muội không muốn nằm trong phòng nữa đầu, muội muốn đi cùng với mọi người cơ! Muội lúc nãy cũng nghe thấy rồi! Ở đây có cái bánh gì ngon lắm, m thì phải, muội cũng muốn ăn!”
Bàng Vũ Cầm lên tiếng nói: “Muốn đi thì cùng đi! Dù sao muội ở nhà một mình như vậy, chắc cũng không dám ngủ!”
Thế là tất cả mọi người cùng đi ra khỏi cổng, sau khi ra đến bên ngoài, Thành lão hán bèn đưa mắt lên nhìn bốn phía, rồi nhanh chân chạy lên phía trước, Đỗ Văn Hạo bước theo phía sau, thấp giọng hỏi: “Hôm nay lão đưa bọn ta đi chợ như vậy, lẽ nào người con dâu hung dữ của lão lại không nói gì sao?”
Thành lão hán đáp: “Mấy việc phải làm hôm nay lão đã làm xong hết rồi, con trai ta và cháu của ta đều xuống ruộng làm rồi, một mình ta ở nhà lúc này thì cũng bị nó cằn nhặn khó chịu, không bằng đi ra ngoài với mấy người có khi còn vui hơn!”
Đoàn người sau đó, đi theo một con đường mòn ở ven núi ra chợ, vì hôm qua có một trận mưa lớn, nên đường đi vô cùng trơn, mấy người nữ giới trong đoàn thường ngày cũng ít khi phải đi qua những con đường như vậy, nên ai cũng cẩn thận dò dẫm cho khỏi ngã.
Hai bên vệ đường lúc này nở đầy các bông hoa dại rực rỡ, cạnh đó là hai ba con chim nhỏ màu sắc rực rỡ không sợ người lại, cứ đan sen nhau nhẩy qua nhẩy lên ven đường. Tuyết Phi Nhi thấy vậy bèn móc ra từ trong người một ít hạt thóc giống đặt lên bàn tay rồi hạ xuống cho mấy con chim nhỏ đó ăn, nhưng mấy con chim nhỏ đó không dám tiến đến gần, chỉ khi Tuyết Phi Nhi vung nắm thóc sang chỗ khác, thì chúng mới dám tiến lại gần nhặt thóc.
Kha Nghiêu vẫn cứ lầm lũi bước đi cách đoàn người một đoạn khá xa, nàng cúi đầu lầm lũi, không nói câu nào, cứ như là nàng đang suy nghĩ một điều gì đó. Khi đi đến bên sông, thì đoàn người đã trông thấy ở đó có mấy người phụ nữ đang giặt quần áo, mấy người phụ nữ đó trông thấy Thành lão hán thì đều vui vẻ vẫy tay lên chào hỏi ông lão, bọn họ lúc này còn trông thấy ông lão dẫn theo một đoàn người lạ hoắc, do vậy tiếng bàn tán xôn xao cứ thế vang lên rầm rầm.
Mặt trời lúc này đã nấp sau những bóng mây trên trời, do vậy đoàn người cũng không cảm thấy thời tiết nóng nực, còn Thành lão hán thì cứ mồm năm miệng mười nói chuyện với mọi người trong đoàn, sau khi đi qua mấy sườn dốc, thì từ phía xa, mọi người đã trông thấy một thị trấn đông người qua lại, theo như Thành lão hán giới thiệu thì thị trấn này có tên Thanh Giang Trấn.
Thành lão hán thấy đoàn người đi được một đoạn khá xa, bèn bảo mọi người cùng ngồi dưới bên gốc cây hòe để nghỉ chân một lát, Đỗ Văn Hạo lúc này bèn tiến đến bên Thành lão hán nói: “Lão đã nói chuyện với con dâu của mình chưa vậy?”
“Nói rồi! Nó đưa tiền cho lão mua thuốc rồi, hôm nay lão đưa mọi người lên đây, một là vì đi chợ, hai là cũng nhân tiện mua thuốc luôn!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì gật đầu hài lòng, sau đó hắn quay sang bên Kha Nghiêu rồi thấp giọng nói: “Kha muội đã nghe thấy gì chưa? Con dâu của Thành lão tuy là người đanh đá, chanh chua, nhưng việc gì cần làm thì bà ta vẫn cứ làm rồi đấy, nói cho cùng thì bà ta cũng đối xử tốt với ông lão lắm đấy!”
“Hứ! Chưa chắc đã phải như vậy!” Kha Nghiêu xí lên một tiếng đáp.
Đoàn người sau khi xuống dưới chân núi, thì người nơi đây bắt đầu cũng đã trở nên đông đúc, ai nấy cũng đều đeo theo một cái giỏ lớn đan bằng trúc phía sau lưng. Nơi này, vốn cũng không phải là nơi giàu có, phồn vinh, dân chúng bách tính nơi đây đều phải nhờ trời mà sống (có thể là làm việc đồng áng, chăn nuôi..vv.vv.. Nói chung đều là những công việc dựa vào thời tiết là chủ yếu), khi gặp phải thời tiết tốt thì bọn họ có thể có một cuộc sống ấm no, còn thời tiết xấu thì….Chắc họ đành phải dùng tạm những đồ dự trữ từ trước, hoặc vào rừng kiếm thêm rau dại, hoặc săn ít thú rừng về ăn.
Nói là đi chợ, nhưng khu chợ của Thanh Giang Trấn chỉ là một đoạn đường ngắn mà thôi, những người bán hàng nơi đây, hoặc ngồi hoặc đứng, không giống với những người bán hàng trong kinh thành, bọn họ có tiệm, có sạp đàng hoàng, còn nơi đây thì vô cùng đơn sơ, tạm bợ. Các thương hộ của Thanh Giang Trấn cũng chỉ có vài hộ, bọn họ chủ yếu bán các đồ bán buôn như đồ gia dụng thường ngày, chợ nơi đây tuy không to lắm, nhưng lại vô cùng đông đúc.
Lâm Thanh Đại cùng mọi người đều thấy rau xanh, hoa quả nơi đây đều vô cùng tươi tốt, hơn nữa giá cả lại rất rẻ, chính vì vậy mà chưa không lâu sau tất cả ai cũng đã mua đầy chiếc làn sách theo bên người. Thành lão hán lúc này cũng không vội vàng đi mua thuốc, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy có phần kỳ quái, hắn thấy cái tiểu trấn này chỉ có mỗi một tiệm thuốc duy nhất, bèn đem theo ông lão vào bên trong đó, Kha Nghiêu thấy vậy cũng lẽo đẽo bước theo hai người vào bên trong cùng.
Chưởng quầy của tiệm thuốc xem ra cũng quen biết Thành lão hán, nên vừa mới thấy ông lão bước vào thì đã tươi cười nghênh đón, hai người sau khi hỏi han nhau vài câu, thì Đỗ Văn Hạo bèn nói rõ mục đích đến đây của mọi người cho chưởng quầy nghe, rồi nói cho vị chưởng quầy biết tình hình bệnh tật của Thành lão hán cho Chưởng quầy nghe, vị chưởng quầy nghe xong thì mỉm cười nói: “Thành lão đúng là cũng có mấy lần đến đây cắt thuốc, nhưng uống mấy lần vẫn không khỏi gì cả!”.
Thành lão hán thấy vậy thì nét mặt bỗng nhiên trở nên khó xử, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói: “Thật ra…Thật ra, lão cũng chẳng thấy mình có bệnh gì cả, hay là chúng ta thôi không cắt thuốc nữa…”
Chưởng quầy nói: “Thành lão hán, lão như vậy là không đúng rồi! Có bệnh thì phải uống thuốc chứ! Mấy cậu con trai của lão, ai cũng hay lam hay làm, đều có thể kiếm tiền về cho lão, lão đừng nhỏ nhen như vậy chứ! Thôi cứ để đấy, tôi đi bốc thuốc cho lão!”
Thành lão hán đáp: “Cái này thì lão hiểu, nhưng mà….”
Đỗ Văn Hạo thấy Thành lão cứ ấp a ấp úng như vậy, thì thấy có vẻ kỳ lạ, bèn thấp giọng hỏi: “Hay là con dâu của lão không cho lão tiền mua thuốc hả?”
Thành lão hán trầm ngâm đôi lúc, rồi ông cúi đầu gật gật im lặng không nói.
Kha Nghiêu lúc này bèn liếc sang Đỗ Văn Hạo một cái, rồi quay sang nói với Thành lão: “Con dâu của lão đúng là con mụ dạ xoa chết bầm! Đi! Chúng ta cùng về tính sổ với mụ ta!”
“Không, không! Thực ra là do hoàn cảnh nhà của ta nghèo quá, không có tiền mua thuốc, cũng không phải là nó không muốn cho ta tiền cắt thuốc, mà thực sự là ta không có tiền!”
“Mụ ta đối xử với lão như vậy, mà lão vẫn còn bênh vực cho mụ ta sao?” Kha Nghiêu ấm ức nói.