“Anh thường xuyên tỉnh lại vào ban đêm, bản thân mình có phù hợp với em không, em vẫn chưa qua sinh nhật tuổi hai mươi, tuổi thanh xuân quý giá đặt ở trên người anh, anh có gánh vác được không? Mỗi lần anh nghĩ đến đều rất bất an, anh dường như…không hề có ưu thế.
“Nhưng. . .anh lại nghĩ, đem em giao cho người khác anh không cách nào an tâm. Anh có thể vào lúc em ở độ tuổi ngây ngô nhất, không biết gì, vì em mà bảo vệ che chở. Chu Đình, chính là không biết …..em có đồng ý hay không?”
“Đồng ý…..Đương nhiên là đồng ý, em không quan tâm người khác nhìn em như thế nào. Anh lớn tuổi thì đã làm sao, em chính là thích người lớn tuổi.
Em không thích mấy anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, em chỉ thích ông chú đẹp trai.
Anh đây được gọi là sự hấp dẫn của trưởng thành, bọn họ căn bản không hiểu! Nhanh nhanh nhanh, đeo lên cho em, cũng không biết có vừa tay không!”
Cô vội vàng nói, đã đến mức không thể chờ đợi được.
Phó Lâm nghe vậy, mừng rỡ như điên, giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mà mình yêu thích nhất vậy.
Anh lập tức lấy nhãn ra đeo lên ngón tay áp út của cô, vừa vặn vừa tay cô.
Cô cũng lấy ra chiếc nhẫn dành cho nam, cẩn thận dè dặt đeo vào tay anh.
Giây tiếp theo, Phó Lâm đem cô gắt gao ôm vào trong lòng.
“Anh sẽ cho em một hôn lễ mà vạn người mong ngóng, dưới sự chúc phúc của tất cả bạn bè thân thích, một lần nữa cùng em trao đổi nhãn cưới.”
Anh vuốt ve đầu của cô, dịu dàng nói.
“Được, em chờ…..gả cho anh, trở thành cô dân của anh.”
Chu Đình nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt hạnh phúc liên tục rớt xuống không ngừng.
Dưới ngọn đèn đường, bóng người rất ngắn, nhưng đèn đường cũng có chỗ không chiếu tới được, nơi tối tăm…..vẫn nóng lòng muốn thử.
Hôm sau, hai người cùng lên xe trở về.