Suy cho cùng nơi này cũng sẽ tìm không ra chỗ bán giày.
Đôi mắt sắc bén của Diên trông thấy cảnh này, trực tiếp ngồi xổm xuống ngay trước mặt cô.
“Lên đi.”
“Em… em nặng lắm, em vẫn có thể đi được.”
“Gần như khập khiêng rồi, còn đi thế nào được?”
“Nhưng… nhưng nhiều người đang nhìn như vậy?”Khuôn mặt cô ửng đỏ, có chút xấu hổ.
“Chuyện này có là gì chứ? Anh là tên bắt cóc trái phép à? Chúng ta là một đôi, anh cống em thì làm sao?”
Lời cậu nói nghe thật có lý.
Risa cũng không từ chối nữa, nhảy phóc lên lưng cậu.
Trên đường đi, không ít người đổ dồn ánh mắt tò mò nhìn hai người bọn họ, nhưng Diên vẫn rất thản nhiên và bình tĩnh.
“Diên, em khát rồi.”
“Vậy em ở chỗ này đợi anh, anh đi mua nước cho em.”
Diên đặt cô xuống, đi về phía máy bán hàng tự động mà mua nước.
Lại không nghĩ tới hai người vừa tách nhau ra, trong chốc lát có vài cô gái tiến tới xin số điện thoại, Zalo.
“Anh gì đó ơi, anh thật đẹp trai đó, có thế nghe hiểu tiếng Việt sao? Ờm, có thế cho xin thông tin liên lạc để thuận tiện liên hệ không?”
“Tôi nữa tôi nữa, anh đẹp trai, tôi mời anh uống nước có được không?”
“Còn em còn em nữa, anh đẹp trai ôi, anh có bạn gái chưa? Anh thấy em như thế nào?”
“Chẳng thế nào cải”
Đúng lúc này, một giọng nói tức giận từ phía sau truyền đến.
Risa cởi giày cao gót ra, dùng chân trần chạy tới.