Cô ấy hưng phấn nói.
“Khen một người đàn ông chẳng phải nên dùng từ đẹp trai sao?“ Cậu bất đặc dĩ hỏi.
“Không, anh chính là mỹ nhân, anh có biết Hà Nội có truyền thuyết về hồ ly không? Em hoài nghỉ anh chính là hồ ly biến hình! Này, tôi mua quần áo rồi, bạn chụp hộ tấm ảnh cho chúng tôi nhé.”
Cô ấy trực tiếp thanh toán, sau đó nhờ nhân viên cửa hàng chụp ảnh hộ bọn họ.
“Hai người lại gân một chút, thật là trai tài gái sắc, xứng đôi quá.”
Nhân viên cửa hàng ăn ngay nói thật, trai xinh gái đẹp, thật sự là quá bổ mắt.
Risa ôm cánh tay cậu, mắt thấy đúng giây phút nhân viên cửa hàng sắp chụp, cô ấy nhón chân, môi hồng hôn lên má cậu.
Diên sứng sốt, không ngờ cô ấy sẽ chủ động hôn mình, trong chốc lúc cơ thể cứng đờ.
Còn cô ấy thì đã đỏ bừng hai má.
“Gô ơi, đã chụp xong rồi, vừa hay chụp được.”
Nhân viên cửa hàng cười nói.
Gô ấy lập tức xem ảnh chụp, không thể không nói kỹ thuật chụp ảnh của nhân viên cửa hàng rất tốt, vừa hay chụp được màn ban nấy.
Dáng vẻ ngây đơ ra của cậu thật là đẹp mắt.
“Cho anh xem.”
“Không cho, em đói rồi, đi ăn cơm thôi”
Cô ấy cười giữ chặt tay cậu, cảm giác mình không còn là chủ nhân của Công ty Nikkyo nữa, mà chỉ là một cô gái Hà Nội bình thường mặc trang phục truyền thống, cầm hoa lụa, nắm tay người yêu đi khắp phố lớn hẻm nhỏ tràn đầy phong vị.
Buổi tối hai người thuê hai căn phòng, sau khi cầm thẻ phòng, Nikkyo Risa căng thắng hỏi: “Đêm nay… Đêm | nay chúng ta phân phòng ngủ, hay là ngủ bên nhau?”
“Em muốn thế nào?”