Sau khi về đến nhà, cô ấy trực tiếp nhốt mình trong phòng.
Trong căn phòng đen kịt vì không bật đèn, cô ấy cuộn tròn người, tự ôm chặt lấy cơ thể mình, sau đó… ngồi xuống đất.
Cô ấy vùi đầu khóc thút thít, nước mắt lã chã rơi không một tiếng động.
Buổi đêm nay, lòng hai người đều không thể bình tĩnh nổi, cả đêm khó ngủ.
Hôm sau, Risa ra cửa với hai quâng thâm mắt, mới vừa bước ra cửa phòng thì đã thấy được Tomoka Tanikawa.
“Ngày hôm qua anh chết dí ở đâu vậy?”
“Tôi chờ ở bên ngoài khách sạn, nhưng không ngờ cô chủ lại tự mình lái xe đi mà không gọi điện cho tôi, tôi muốn đuổi theo xe cô chủ nhưng không kịp.’ “Ai bảo anh rời khỏi?”
“Khách hàng ở khách sạn bảo tôi ra ngoài chờ, không được quấy rầy buổi bàn chuyện làm ăn của cô chủ.”
“Anh ta là sếp của anh hay tôi là sếp của anh? Sao anh lại nghe anh ta?”
Cô ấy tức giận quở trách.
Anh ta tự biết đuối lý, cúi đầu xuống.
Thật ra anh ta biết khách hàng là Diên, cố ý rời đi để tạo cơ hội cho họ, nhưng dường như hai người nói chuyện không vui vẻ cho lắm, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Hôm nay có lịch trình gì?”
“Đi khách sạn đón khách hàng, giúp anh ta tìm hiểu một ít về văn hóa Hà Nội và lịch sử của Công ty Nikkyo.”
“Hả?”
“Khách hàng nói, anh ta đồng ý việc hợp tác làm ăn, có điều anh ta cảm thấy thích thú với thành phố này, hy vọng cô chủ cùng đi tìm hiểu với anh ta.”
“Hả?”