“Gô hai…” Tomoka Tanikawa mở lời “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Thái tử Chiêu Nhân đến thăm các trưởng lão ở sân trước, muốn gặp cô hai.”
Cô ấy nghe vậy, ánh mắt có chút thay đổi, cuối cùng trên mặt cũng có chút biểu cảm. Đôi lông mày xinh đẹp co lại, cô ấy xua tay: ‘Không gặp không gặp, trưởng lão trong nhà cũng đã nói, anh ta là thái tử sao chịu ở rể được chứ, nhất định là không muốn. Anh ta đã nếm đủ mùi vị của quyền lực, sẽ không nỡ vứt bỏ, anh ta sẽ không đồng ý đâu.
Chuyện này cứ từ từ, sớm muộn gì anh †a cũng sẽ bỏ qua, không cần quan tâm đến anh ta.”
“Nhưng tiểu thư, nếu cô không muốn kết hôn với thái tử Chiêu Nhân, vân còn trưởng lão trong thế hệ trẻ, họ sẽ chọn cho cô một người chồng tốt nhất nha.”
“Gì cũng được.”
Cô ấy nghiêng đầu, cô gái hai mươi tuối không có kỳ vọng gì vào tình yêu và hôn nhân, tìm đại một ai cũng có thể ở chung một đời, cô ấy…đấ không còn cảm thấy quan trọng nữa.
“Đúng rồi, buổi tối sẽ xã giao với aï?
Tại sao không có ai nói trước với tôi?”
Cô ấy nghĩ đến gì đó, vội hỏi.
“Tôi cũng không biết, chú bác trong họ nói lai lịch đối phương không nhỏ, bảo tôi dặn cô hai đừng để đối phương phải chờ. Đối phương đã đặt khách sạn suối nước nóng thuộc quản lý của công ty rồi ạ”
“Tôi rất muốn nghe mấy ông già đó kể kỹ về chuyện này. Hình như đó là nhãn hàng cao cấp hợp tác lâu dài với chúng ta, khó trách cẩn thận như thế.
Ngày mai nói tiếp, anh đi nghỉ ngơi đi, tôi bận việc một lát rồi sẽ đi ngủ trưa sau.”
“Cô hai, để tôi ở đây với cô.”
“Không cần, lui xuống đi.”