Hai người cùng nằm song song trên giường, ngay lập tức làm lộ ra chiếc giường đơn màu hồng không thể nhỏ hơn.
Gô tựa vào ngực anh, có chút lúng túng, tay chân lạnh ngắt, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mà Phó Thanh Viên lúc này cũng không biết nên làm cái gì, hai người mắt †o trừng mắt nhỏ, không khí trong chốc lát sắp kết thành băng.
Cứ như vậy nhìn nhau vài giây, Phó Thanh Viên mới hồi hộp nói.
“Tiếp theo… Tiếp theo phải làm gì?
Anh… Anh không biết…”
Anh nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
“Cởi… Cởi quần áo?”
Cô nuốt nước bọt, hồi hộp đến mức xuýt chút nữa thì toàn thân run rẩy.
“Vậy thì… cởi đi.”
Anh buông lỏng cô ra, hai người ngồi ở một bên, quay lưng về phía nhau, bắt đầu cởi quần áo.
Bầu không khí… Một lân nữa rơi vào tình trạng xấu hổ.
“Hay là… Anh cũng đi tắm?”
Phó Thanh Viên không nhịn được nói.
Tân Miêu đã cởi quần áo xong, cô ấy đang mặc váy ngủ, nên rất dễ cởi.
Cô quay người nhìn Phó Thanh Viên, anh ta vậy mà thật sự quay lưng về phía mình, cũng không quay đầu lại.
Thật đúng là một kẻ ngốc, nếu là người đàn ông khác, sớm đã nhân cơ hội để làm loạn.
“Anh là đang sợ sao?”