Gian thương!
“Cố Thành Trung! Anh lên trời đi!”
Cô nổi giận đùng đùng hét lên, sau đó đóng rầm cửa đi ra ngoài.
Khương Anh Tùng luôn canh giữ ở ngoài cửa, nghe được lời này, vô cùng lo lắng lập tức vọt vào kiểm tra Cố Thành Trung, sợ anh lại tức giận rồi bị nguy hiểm.
Nhưng mà vừa vào đến cửa liền thấy anh Trung nhà mình đang nhếch miệng cười, giống như là cái âm mưu nhỏ nào đó đã thực hiện được vậy.
Chẳng lẽ… là tức quá nên hồ đồ?
“Anh Trung… anh không sao chứ?”
“Không sao, cậu đi theo cô ấy đi, tôi sợ cô ấy đang bực bội, dễ xảy ra chuyện.”
“Anh Trung, anh có cảm thấy quá dung túng cô Hứa rồi không? Bây giờ thân phận của cô ấy là Annie, tại sao có thể đối xử với anh như vậy chứ?”
“Khi ở động Nhân Duyên cô ấy đã thừa nhận thân phận của mình, cũng muốn nhớ lại, chúng ta không cần giấu giếm.”
“Á? Nhanh vậy sao anh Trung?”
“Ừ, không nhịn được, mau đi theo đi.”
Khương Anh Tùng lập tức gật đầu đi theo ra ngoài.
Hứa Trúc Linh tức giận đi dạo khắp nơi, mua mua mua đủ thứ.
Cô vấn cầm thẻ đen của Cố Thành Trung, phải tiêu thật thỏa thích.
Anh đã biết cô là ai, vậy cô có thể yên tâm, thoải mái tiêu tiền rồi.
Nhưng mà mức tiêu dùng ở nơi này thật sự là quá thấp, ăn một nồi lẩu oden lại không thể quẹt thẻ để thanh toán, cuối cùng cô lại phải quét Alipay của mình để trả.
Cô nhìn Khương Anh Tuấn đang ở cách đó không xa, cả giận: “Anh theo cái gì mà theo? Lại không biết ẩn náu cẩn thận vào, quang minh chính đại như thế định làm gì? Còn không mau qua đây trả tiền giúp tôi, Alipay hết tiền rồi!”
” Dạ”
Khương Anh Tuấn lập tức đi đến, quét cho cô 90.000 đồng để trả tiền mì cầu Vân Nam.