“Đúng rồi, nhân tiện để anh pha cho em nước trái cây vị xoài, đây là đồ uống yêu thích nhất của em mà.”
Cố Thành Trung bận bịu sắp xếp tốt mọi thứ làm cho Hứa Linh Trúc trợn mắt há hốc mồm.
Trước kia…Cố Thành Trung tốt nhường này thật?
“Mấy cái này…Đều là cho em tất?”
“Đương nhiên!”
“Tốt như vậy?”
“Đây là đâu? Mặc dù anh trong trực tiếp ký tên lên giấy báo tử nhưng nhà họ Quý đã tới cục công an báo cáo mọi thứ. Cho nên bây giờ em không có chứng minh thư, tất cả thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng đều không sử dụng được.
Thẻ này là của anh, cho em thoải mái quẹt.”
Thoải mái quẹt, ba chữ này làm cô rung động.
Thẻ kim long, trời ơi. Giới hạn số dư là bao nhiêu? Đủ mua cả căn nhà đấy.
Cô muốn đi tới nhìn thử nhưng lại cảm thấy nó quý giá quá.
Mặc dù cô là Hứa Linh Trúc hàng thật giá thật nhưng trước mắt có hai con đường: Một là mỗi người đi một ngả, cả đời không gặp lại nhau, hai là gương vỡ lại lành.
Cô bây giờ không muốn quyết định qua loa. Nếu bản thân một thời gian sau không thể yêu nổi Cố Thành Trung thì không phải lựa chọn tốt.
Bản thân mới hai mươi ba tuổi, còn rất trẻ, phải cân nhắc mọi thứ thật kỹ lưỡng.
Cô đẩy, không đồng ý nhận.
“Vật này quá quý giá, mà em cũng không có cân tiêu tiền nên anh cũng đừng đưa em. Anh môi ngày đưa em hai trăm mua thức ăn là ổn.”
“Vậy sao được, em là vợ của anh, cả người anh cũng đều là của, tiền kiếm được cũng của em nốt. Cầm!”