“Không phải rất muốn gặp tôi sao?
Bây giờ tôi thực sự đến, cô lại muốn đi?”
Anh dùng lực, khiến cho Ayako phải quay người lại.
Cô ta trừng lớn đôi mắt, nhìn người đàn ông trước mắt.
Toàn bộ con ngõ nhỏ tối đen như mực, anh đứng thẳng trong bóng đêm, ánh trăng chiếu rọi trên cao nhưng lại chẳng vương chút ánh sáng nào trên người anh.
Toàn thân như thể A Tu La bước ra từ địa ngục.
Khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào, không có ai biết anh rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
“Anh….. anh muốn làm gì, đây là Hà Nội, không phải ở Đà Nẵng. Tôi có thân phận gì, nếu tôi chết ở đây, anh cho rằng không có chút liên quan gì đến anh ư?
Ayako Nikkeikawa run rẩy nói, kìm nén cơ thể đang run lẩy bẩy của mình.
Cô ta chưa bao giờ sợ hãi như thế, c ô không sợ đối mặt những sự sỉ nhục kia vì cô ta có niềm tin để Đông Sơn tái khởi.
Nhưng cô ta nhìn Cố Thành Trung đứng trước mặt nhìn chằm chằm mình với một đôi mắt tràn ngập lệ khí sắc bén, khiến sống lưng cô ta cứng đờ lại.
Dường như có một hơi thở lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Cô ta lần đầu tiên cảm nhận được cái chết đã đến gần, như thể giờ phút này cô ta đang bên bờ vực của sinh tử.
Cô ta không nghi ngờ chút nào, anh thật sự có thể ra tay giết cô taI “Anh cho rằng chúng tôi ở đây sẽ sợ chút phiên phức này sao?”
“Cô nói xem, ngày mai tin tức tung ra khắp toàn cầu, Nikkeikawa đại tiểu thư không chịu nổi đả kích đã tự sát, thế nào, tiêu đê có hay không?”
Anh âm trầm nói, khóe miệng nhếch lên một đường cong, như thể là nụ cười của cái chết.
Trong lòng cô ta sợ hãi vô cùng.
Cô ta không thể chết được, cô ta còn muốn Đông Sơn tái khởi, rửa sạch mọi sỉ nhục của ngày hôm nay!
“Anh….. Anh đừng có làm xăng bậy.”