“Trúc Linh, đừng rời khỏi anh, anh sẽ không buông tay eml”
Một người đàn ông kiên cường, giờ phút này lại yếu ớt như một đứa trẻ con.
Lúc này đây, anh không có những suy nghĩ lung tung, anh chỉ biết là anh muốn người con gái này, một nđười còn sống, đồng hành cùng anh cho đến khi đầu tóc bạc phơ.
Hứa Trúc Linh cảm thấy hụt hãng khi nghe thấy những điều này.
“Thực xin lỗi, là em quá yếu ớt.”
“Em không có yếu, là do anh không đủ mạnh mẽ. Chỉ có những người đàn ông vô dụng mới tìm ra cách giải quyết ở trên người người phụ nữ.”
Cố Thành Trung nói ra những lời này càng khiến cô thêm đau lòng.
Cô đưa bàn tay nhỏ vuốt ve đầu anh, cuối cùng không khóc được nữa, không nhịn được mà nở nụ cười: “Không sao đâu, lần này em thực sự không trách anh, cho dù kết quả có ra sao em cũng chấp nhận.”
“Anh không chịu nổi!”
Giọng Cố Thành Trung khàn khàn gào lên, giống như là một con sư tử bị thương, cúi đầu liếm láp miệng vết thương.
Hứa Trúc Linh biết rằng kết quả tồi tệ nhất chính là cái chết của chính mình, một xác hai mạng.
Nhưng cô chấp nhận.
Cô nghĩ đến Hứa Khả Hân và Cố Kiến Văn.
Cô nói: “Cố Thành Trung, anh có tin có kiếp trước và kiếp này không? Chúng †a còn có kiếp sau! Chúng ta chắc là sẽ dây dưa với nhau từ đời này sang kiếp khác, nếu kiếp này gặp nhau ngắn ngủi thì kiếp sau nhất định sẽ được đền bù.”
“Tào lao, em học đâu ra mấy cái này vậy, anh không cần chờ đến kiếp sau, anh chỉ cần đời này thôi.”
“Cố Thành Trung, nếu anh không tin vào thần linh thì sẽ gặp báo ứng.”
“Nếu có thì cũng là báo ứng của anh, không liên quan đến em, em đừng có nói hươu nói vượn.”