Đó thực sự là gã đàn ông thối hôm đói “Là anhl”
Cô chỉ vào mũi Diên: “Chúa ơi, hai người quen nhau sao?”
“Go Diên khế cau mày.
“Sao vậy, hai người quen nhau?”
Hứa Trúc Linh kinh ngạc.
“Tên này kiêu ngạo, thô lỗ, còn mắng tôi cút đi. Vô học, không có nội hàm, còn cục cằn! Trúc Linh, sao cô có thể làm bạn với loại người này! Tôi vượt đèn đỏ, đúng trúng vào xe anh, tôi công nhận. Tôi bị thương tôi tự điều trị.
Nhưng anh ném tôi ở nơi hoang vu, mặc kệ tôi sống hay chết, điều đó thật quá đáng! “
“Không phải cô vân chưa chết đó sao? Gô ồn ào quá, phụ nữ có thai không chịu được.”
Diên cau mày khinh bỉ, tiến lên chặn trước Nhật Kinh Lê Sa, bảo vệ bên người Hứa Trúc Linh.
“Hai người là thế nào vậy?”
“Không sao đâu, đừng lo lắng, đồ cũng mua được rồi. Em cũng đã ra ngoài mua sắm lâu rồi, chắc cũng mệt rồi.”
Cuối cùng, anh ta đỡ cô đi vào thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Bất ngờ, Nhật Kinh Lê Sa lao đến, đẩy người Diên ra, đỡ lấy Hứa Trúc Linh.
“Anh không hiểu phép tắc sao? Chị ấy là vợ anh trai của Phó Thanh Viên.
Anh xán lấy cô là có ý gì? Để tôi, anh tránh qua một bên, không sợ truyền thông đồn thổi sao? Anh không cần thể diện, nhưng Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung cần, nhà họ Cố cũng cần thể diện!”
Sau đó, Lê Sa đưa Hứa Trúc Linh đi, không quên lườn Diên một cái.
Diên bối rối quay lại nhìn Phó Thanh Viên.
“Bạn gái cậu hả?”