Nói chung nhìn cô ta làm cho người †a cảm thấy khá dễ chịu.
“Anh biết chị gái tôi?”
Cô ta vô cùng ngạc nhiên.
Không phải chứ? Anh ta là người chị phải đến sao?
“Người nhà Nhật Kim?”
Diên cau mày, và ngay lập tức mất đi hảo cảm.
[email protected] : Rốt cuộc, anh đứng dậy, trực tiếp lên xe, phóng đi.
“..
Nhật Kinh Lê Sa bị sốc.
Có chuyện gì với cô ta vậy? Cô ta mới nói vài câu, liền bị mắng cút đi, sao lại có người vô lễ như vậy?
Không đúng!
“Này, anh đỡ tôi dậy trước đã, tôi không dậy nổi, đây là nơi nào, tôi là một cô gái, ở đây rất nguy hiểm. Cứu tôi với, có ai không? SOSI”
Nhật Kinh Lê Sa hét lên muốn đứt cả cổ họng, Diên cũng không quay lại.
Cô ta nhanh chóng gọi Phó Thanh Viên đến đón.
Khi về nơi ở, cô ta nằm bẹp trên giường, bị gãy tay, lưng có nhiều vết bầm tím, lòng bàn tay bị rách.
Hôm nay thật sự là xui xẻo, còn gặp phải một tên bệnh loạn thần kinh, bỏ mặc cô ta ở nơi hoang vu vắng vẻ, thật tức quá đi.
“Mấy ngày gần đây, cô tốt nhất đừng đi ra ngoài. Người của gia tộc Nhật Kim đã biết cô đang ở khu vực này, nếu lại đi ra ngoài, tôi sợ rằng họ sẽ phát hiện ra cô đang ở nhà họ Cố.”
“Tôi là con gái, và tôi cân phải mua sắm để thỏa mãn cuộc sống của mình”.