Gô ta nhất định phải đẩy Hứa Trúc Linh vào chõ chết.
Hứa Trúc Linh dần dần cảm thấy thoải mái hơn, cơ thể cũng không mấy nặng nề nữa.
Thời kỳ đầu thai kỳ cô không ốm nghén nhiều mà ngược lại còn ăn rất ngon miệng nữa nhưng bây giờ lại phản tác dụng, đụng chút là buồn nôn rồi.
Cố Thành Trung rất lo lắng nên cứ không ngừng hỏi bác sĩ làm thế nào, đến bác sĩ cũng hết cách rồi.
Phụ nữ mang thai không thể uống thuốc bậy bạ được, vả lại ốm nghén cũng là hiện tượng bình thường trong thai kỳ, đa số thai phụ đều cố chịu đựng cả.
Vả lại cũng bốn tháng rồi, thời kỳ ốm nghén chắc cũng kết thúc rồi.
Nhưng Hứa Trúc Linh không những không khỏi mà mấy ngày nay còn có dấu hiệu nghén nặng hơn nữa, bác sĩ chỉ có thể an ủi cô vài hôm là khỏi ngay thôi.
Cô ăn được, ăn nhiều nhưng nôn cũng nhiều nên mới vài ngày đã tiêu tụy thấy rõ. | Cố Thành Trung không còn cách nào khác chỉ có thể ở nhà chăm sóc cô và nghiên cứu một số món ăn ngon giúp cô thoải mái hơn thôi.
Cô không thể ra ngoài vì sợ người ta sẽ nghỉ ngờ nên không dám gặp gỡ ai cả, càng ít người biết chuyện này thì cô và con sẽ càng an toàn, cô không dám làm gì lầm đường lỡ bước, cho dù có chán thì cũng phải cố chịu đựng.
Chỉ là…tội nghiệp Cố Thành Trung cũng bị nhốt vào trong “cái lồng’ xa hoa này, còn làm chậm trễ nhiều công việc khác của anh nữa.
“Thật ra…anh không cần phải lo cho em đâu, những người làm trong nhà cũng rất đáng tin cậy, đối xử với em cũng rất tốt nên anh không cần phải lo lắng, anh cũng ở nhà mấy hôm rồi, như thế sẽ khiến người ta nghi ngờ đó.”
“Không sao, anh không an tâm về em, vả lại bây giờ anh cũng có thể xử lý chuyện của tập đoàn mà.”
“Vụ án thế nào rồi? Mặc dù chuyện này đã hạ nhiệt nhưng em cứ cảm thấy dư luận cứ nghiêng về một phía, trên mạng có người còn nói Cố Linh ngược đãi nhân viên nên mới gây ra án mạng…”
“Em đang mang thai thì đừng nghĩ đến những chuyện này, nào thử cái này đi, đây là canh ô mai khai vị anh nấu cho em đấy.”
Anh cắt ngang lời cô rồi bưng chén canh ô mai nóng hổi lên khiến cô ngạc nhiên không thốt nên lời.