“Nhặt lên ngay.”
Cô ta lạnh lùng nói.
Người phụ trách nhanh chóng gật đầu rồi cúi người nhặt nó lên, anh ta còn không quên dùng vạt áo cẩn thận lau đi vết máu dính trên bề mặt như thể sợ làm vấy bẩn cái gạt tàn quý giá này vậy.
“Đi ra ngoài.”
Cô ta thấy anh ta là bực mình nên chán ghét nói.
Người phụ trách nhanh chóng luống cuống đi ra ngoài.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử châm một điếu thuốc và nhẹ nhàng dùng ngón tay cái búng tàn thuốc rơi vào trong cái gạt tàn.
Cô ta định sẽ nhu cương kết hợp, cho anh ta lợi lộc sau đó sẽ uy hiếp thêm một chút, trên cơ bản chuyện nhà họ Ngôn cô ta đã nắm chắc phần thắng rồi.
Nhưng bây giờ cô ta hoàn toàn không còn cách liên hệ với nhà họ Ngôn.
Ngôn Phúc Lâm đối với cô ta dường như không chút sợ sệt, lẽ nào có ai đó chống lưng sao?
Chắng lẽ người đó chính là Cố Thành Trung.
Rõ ràng anh ta đến bản thân mình còn lo liệu chưa xong mà.
Nhưng làm thế nào mà anh ta lại biết mình sẽ ra tay với Ngôn Phúc Lâm chứ?
Cô phả ra một làn khói, trong làn khói mờ ào đó, đôi mắt hồ ly tỉnh của cô ta dường như biết nói chuyện vậy, mang theo chút quyến rũ chết người.
Cô ta gọi điện thoại cho đàn em của mình và bảo cậu ta hãy gửi thư mời cho Cố Thành Trung, lần này cô ta sẽ đứng ra mời cơm để cám ơn anh lần trước đã tiếp đãi tận tình.
Có qua có lại mới chính là đạo lý kinh doanh khi làm ăn. ; Cô ta chọn một nhà hàng tây sang trọng, trên người mặc bộ đồ sườn xám để lộ đường cong cơ thể tuyệt đẹp.
Bộ sườn xám với chất liệu nhung màu tím đậm làm toát ra vẻ cao quý và †ao nhã.
Cô ta cố tình đến muộn một chút cốt đề Cố Thành Trung đợi mình.