Hứa Trúc Linh vô cùng kích động nói, ánh mắt cô sáng bừng lên.
Cố Thành Trung nghe vậy, không nhịn được liếc mắt nhìn qua cô, nói: “Ai nói là cho em ăn? Là để anh ăn,”
“Thật sao? Vậy còn em… Vậy em thì làm sao?”
“Em có thể nhìn anh ăn.”
“Cái gì cơ?”
Hứa Trúc Linh trố mắt đứng nhìn, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình như rơi từ trên cao xuống, thịt nát xương tan.
Anh không nhắc tới còn đỡ, đã đưa người ta sang rồi, kết quả là để cô nhìn anh ăn.
Anh là người hay quỷ thế?
“Cố Thành Trung! Anh không thấy bản thân quá đáng à? Anh đang hành hạ vợ anh đói”
“Em vừa mới xem phim Hàn về hành hạ chồng, em có biết không?”
“Sao anh để ý nhiều quá vậy? Không phải đã qua một giờ rồi sao? “
“Nên bây giờ anh trả thù em đấy.”
“go “Chuyện khác thì anh có thể nghe em, nhưng chỉ một chuyện này thôi. Anh sẽ ghen, sẽ tức giận, anh cần phải phát tiết ra.”
“Gố Thành Trung, em chỉ muốn anh mạnh khỏe thôi, chúng ta về nhà, đừng ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này nữa, toàn là đầu ở dưới cống ngầm, không sạch sẽ chút nào. Anh có thân phận cơ mà? Thân thể anh là vô giá, dạ dày lại yếu ớt như này, đừng có ăn, kẻo bị tiêu chảy.”
“Đó là anh của lúc trước, bây giờ anh rất mạnh khỏe. Bà xã không cần lo lắng cho anh, thân thể chồng em rất tốt, còn phải cảm ơn bà xã đả chỉ anh, để anh mở một cánh cửa bước tới thế giới mới, cảm nhận được món ngon trên đời.”
Hứa Trúc Linh nghe thế, khóc mà không ra nước mắt.
Cô không nên đưa Cố Thành Trung đi ăn vỉa hè, trải nghiệm cuộc sống.
Giờ thì hay rồi, cuối cùng cô đã hiểu cái gì là tự lấy đá đập vào chân mình.