“Trúc Linh đâu rồi?”
“Đi thôi, đi theo tôi ra sân sau xem thử.”
Ông Nhật Kinh đưa anh đi tới sân sau, cửa vừa mở ra khắp phòng đều là máu.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, khiến cho người ta dạ dày cồn cào buồn nôn.
Cố Thành Trung nhíu chặt hai hàng lông mày, trong chớp mắt ngây người như phỗng.
Ngay lập tức anh kịp phản ứng, túm lấy cổ áo của Ông Nhật Kinh, trợn mắt nhìn. ị “Người đâu rồi?”
“Xác của cô ấy sao? Hình như là đã đem cho chó ăn rồi. Người trẻ tuổi đúng là làm việc nhanh nhạy, chỉ một lúc vậy mà đã xử lý xong xuôi mọi chuyện rồi.”
“Tôi sẽ giết chết ông!”
Trong nháy mắt, dường như Cố Thành Trung mất đi lý trí, anh chỉ muốn giết chết tất cả những người trong phòng, sau đó đi tìm cô.
Đào sâu ba tấc đất, dù là người hay quỷ thì cũng phải tìm được cô.
Anh giơ năm đấm lên, dồn hết sức mạnh của bản thân, vào lúc nắm đấm chuẩn bị giáng xuống, giọng nói của Ông Nhật Kinh bình thản truyền đến.
“Cậu còn chưa ngồi lên chức vụ chủ tịch của thương hội, nếu cậu đánh tôi thì cậu cảm thấy cậu còn có cơ hội tranh đoạt quyền làm chủ kinh tế sao?”
“Nếu đã đưa ra quyết định chắc hẳn là cậu đã nghĩ tới hậu quả rồi. Trước khi chết tất cả những điều mà vợ của cậu nghĩ đều là cậu, nhưng mà cậu lại chưa từng nghĩ đến cô ấy.”
“Ông im miệng cho tôi, Trúc Linh rốt cuộc đang ở đâu!” Cố Thành Trung vành mắt như sắp nứt ra, hai mắt đỏ rực, con ngươi dao động mãnh liệt.
Nhìn qua cả người đều vô cùng dữ tợn, giống như là một con thú trên bờ vực sụp đổ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên lên.
Anh không tin Nhật Kinh sẽ giết Hứa Trúc Linh trắng trợn như vậy, nếu như đối phương cố ý không chịu thả người, vậy thì hắn cũng không cần phải quan tâm quá nhiều như vậy!
“Nếu như Hứa Trúc Linh chết thì đấy cũng là do cậu tự tay giết chết cô ấy.”